Hắn nói nhảm nhí mấy lời gì đó, mà đến cả bản thân mình cũng không thể hiểu được.
Tôn Bách Thần điều chỉnh lại ngữ điệu, giọng còn nhẹ hơn lúc nãy:
“Lần này bỏ qua nhé, không được giận nữa! Chỉ cần em muốn, tôi lập tức đổi hết mật khẩu điện thoại, thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm sang ngày sinh của em. Với cả tài khoản mạng xã hội của tôi, thay luôn ảnh đại diện là hình em. Thế nào? Đã thấy mình đủ quan trọng hơn bức tranh kia chưa?” Hắn vừa nói, vừa móc luôn điện thoại ra, hàng loạt thao tác tiến hành ngay lập tức, tiếng thông báo ting ting vang lên không ngớt.
Làm đến mức này, chỉ hi vọng Mạn Nghiên không giận nữa.
Cô gật gật, xem như miễn cưỡng bỏ qua cho hắn lần cuối. Mạn Nghiên xót xa nhìn vết thương trên tay Tôn Bách Thần, không kìm nén được sự quan tâm mà đi tìm hộp cứu thương, lấy thuốc thoa cho hắn.
“Biết sẽ có lúc xót như vậy, thì lúc cầm roi đừng quất mạnh chứ?” Hắn trêu cô.
Mạn Nghiên bặm chặt môi, dí mạnh que bông vào vết thương của hắn.
“Đau! Tôi nói đùa thôi.” Hắn cắn chặt răng.
Mạn Nghiên giơ tay lên, cảnh cáo hắn im miệng. Cô chăm chú nhìn lên vết thương, bôi kỹ càng từng chỗ một. Tôn Bách Thần kéo thấp lưng quần xuống, chỉ vào sau thắt lưng:
“Cả đây nữa, còn cả trên đùi nữa, em đều bối giúp tôi đi.”
“Anh tự bôi đi. Mấy chỗ đó có chút.” Cô thẹn đỏ mặt.
Tôn Bách Thần không biết Mạn Nghiền ngại cái gì, từng chỗ trên người hắn, có chỗ nào cô chưa từng thấy qua. Nhân lúc Mạn Nghiên xoay người lấy cây bông mới, hắn đứng dậy, kéo
tụt quần ngủ xuống.
“Tôn Bách Thần, đồ biến thái này!” Cô đưa tay che mặt lại, liền bị hắn gỡ ra.
“Mau mau, bôi thuốc cho tôi. Em nhìn xem, mấy chỗ bầm tím này đau lắm đó!”
Mạn Nghiên đỏ mặt tía tai, còn Tồn Bách Thần lại thấy thú vị, hễ kiếm được cơ hội liền nói vài câu không biết xấu hổ, để chọc cô. Hai người bôi thuốc mất hơn nửa tiếng đồng hồ, lắng nhằng mãi mới xong.
Đêm đó, Tôn Bách Thần ngủ chung với Mạn Nghiên. Hắn ôm cô vào lòng, giữ khư khư đến
tận sáng.
Linh Châu muốn giữ Mạn Nghiên ở lại Tôn gia thêm mấy ngày, vừa có thể trò chuyện với cô nhiều hơn, vừa kéo theo Tôn Bách Thần ở lại, bà sẽ có thêm thời gian thuyết phục hắn quay về Tôn thị. Cô xem xét lịch học trên trường, thấy thời gian biểu của hai ngày tới khá trống nên đồng ý với bà.
“Dù sao chỉ có hai tiết của Vương Phong và một tiết Ngoại Ngữ, em giả ốm xin nghỉ cũng không sao!” Cô nói với Tôn Bách Thần.
Hắn đang đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, liền quay sang nhìn Mạn Nghiên, mắt nheo lại:
“Hay nhỉ? Sinh viên năm ba còn dám trốn học! Hơn nữa còn bịa lý do trước mặt giảng viên trường. Đồng Mạn Nghiên! Muốn bị đuổi học hứ?”
“A, không có. Bách Thần, anh chắc sẽ không vạch trần em đâu, đúng không?” Cô ngọt giọng để lấy lòng hắn.
Tôn Bách Thần bắt được cơ hội tốt, hắn sao dễ dàng chịu lỗ. Muốn hắn không nói cũng được, nhưng phải có gì đó trao đổi!
“Em mua chuộc tôi đi.”
Mạn Nghiên lườm hắn, thật không chịu nổi tên ác ma này mà! Hễ cứ nắm được thóp cô liền ra yêu cầu để chuộc lợi. Cô xin nghỉ ở trường, không phải vì muốn ở đây chơi với mẹ hắn, cho bà được vui lòng sao?
Cô được lợi gì đâu chứ.
“Vậy không nghỉ nữa, em đi học.”
Mạn Nghiên đột nhiên thay đổi chủ ý, định xoay người đi thì bị Tôn Bách Thần kéo lại. Hắn đẩy cô nằm xuống chiếc giường bên cạnh, cả người ngã ập vào Mạn Nghiên. Hắn hôn cô một cách mãnh liệt, vừa tha cho đôi môi căng mọng đã tìm đến hai cái má mềm, cắn nhẹ một cái. Hắn hôn xuống hõm cổ, rồi trườn xuống xương quai xanh, đẩy cổ áo len lỏi xuống khe giữa của bộ ngực căng tròn, dùng lưỡi quét qua làn da trắng mịn, thơm thoang thoảng mùi sữa tắm.
Danh Sách Chương: