Tên nào đó được dịp khen cô, khen đến mức Mạn Nghiên đỏ cả mặt, phải quay sang chỗ khác để hắn không nhìn thấy. Vậy mà Tôn Bách Thần vẫn không buông tha, còn bất ngờ giữ chặt lấy hai gò má của cô, hôn mạnh một cái vào đôi môi mềm.
“Cảm ơn bảo bối nha. Trong bộ dạng khi em xấu hổ thật mê người, đặc biệt là lúc ở trên giường, càng thêm phần quyến rũ.”
Mạn Nghiên đẩy hắn ra, vung tay lên định đấm Tôn Bách Thần vì tội ăn nói cợt nhả. May là lúc đó Linh Châu dẫn Đan Nhiên xuống, hắn mới thoát được một đấm từ cô.
“Mẹ vừa xuống ạ! Ba người ngồi xuống ăn sáng trước đi, con lên phòng thay đồ đã” Cô quay sang phía bà, vừa cười vừa nói.
Tôn Bách Thần lái xe đưa Đan Nhiên đi học, rồi cùng Mạn Nghiên đến Tôn thi làm việc. Trên đường đi, hắn nhắc đến hộp cơm gia, muốn cô buổi trưa sang phòng làm việc cùng ăn cơm
với hắn.
“Không! Hôm nay tôi có hẹn ăn trưa ở bên ngoài rồi. Với lại phần cơm đó, tôi chỉ làm đủ cho một người ăn thôi.”
Mạn Nghiên có lịch hẹn khiến hắn vô cùng tò mò. Cô chỉ mới về nước, đã thân thiết với ai đến mức dùng bữa trưa cùng nhau chứ?
Là trai hay gái, tướng mạo thế nào? Mức độ quen biết ra sao?
Tôn Bách Thần khẽ liếc sang nhìn Mạn Nghiên, thăm dò:
"Là ai thé?"
“Sao tôi phải nói cho anh biết.”
Tôn Bách Thần đột ngột phanh gấp, làm cho Mạn Nghiên không kịp chuẩn bị, cứ theo quán tính mà nhào người về phía trước. Vẫn may còn có dây an toàn bảo vệ nên cô mới không bị đập đầu vào xe.
“Đồ điện này, tự nhiên đang lái xe dừng lại làm gì?” Cô hơi gắt lên.
“Nói cho anh biết em đi ăn trưa cùng ai, hửm? Là đàn ông sao? Bao nhiêu tuổi, có đẹp trai hơn anh không?” Hắn đưa ra hàng loạt câu hỏi.
Cái tên hoàn hảo, ngày thường ngạo mạn như Tôn Bách Thần, hôm nay lại có chút không tự tin. Hắn sợ Mạn Nghiên chế tuổi của hắn già, sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.
Đã bốn mươi mà ngày ngày vẫn phải mặt dày đi theo đuổi người ta. Hắn càng nghĩ, càng thấy bản thân đáng thương ghê gớm.
Bấy giờ Tôn Bách Thần mới thật thấm thía câu thành ngữ: “Sai một ly, đi một dặm”
Mạn Nghiên vừa nhìn đã biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Vốn định chọc hắn một chút, nhưng nghĩ lại mấy ngày qua cô cũng “hành hạ” hắn không ít, nên tha cho lần này.
Cô nói thật: “Đi với Nhã Yến Kỳ! Một tháng trước tôi tình cờ gặp lại cô ấy trong siêu thị. Lúc đó Đan Nhiên chạy vội bị ngã ra sàn, là cô ấy đỡ con bé đứng dậy.”
Nghe giọng điệu của cô, Tôn Bách Thần biết hai người đã gỡ được nút thắt trong lòng đổi phương. Hắn không phản đối Mạn Nghiên qua lại với Nhã Yến Kỳ, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ, vậy em đi đi. Ăn trưa vui vẻ, nhớ ăn nhiều một chút.”
Cô phồng má, bĩu môi nói:
“Xùy! Tôi cũng đâu thèm hỏi ý kiến anh.”
Tức thì, ai đó mím chặt môi, giận tím người.
Mạn Nghiên có hẹn ăn trưa với Nhã Yến Kỳ, nhưng công việc của cô lại gặp chút trục trặc, kéo dài đến mười một giờ vẫn chưa xong. Nhã Yến Kỳ lái xe đến Tôn thị, đã ngồi trong phòng làm việc của cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Bản kế hoạch này phải nộp trước hai giờ chiều. Xin lỗi Yến Kỳ, phải bắt cậu đợi tớ rồi!”
“Không sao đâu! Dù sao tớ cũng rảnh rỗi nên cậu cử làm cho xong việc của mình đi.”
Mạn Nghiên hơi áy náy, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô cẩn thận kiểm tra bản kế hoạch một lần cuối, rồi đưa cho trợ lý của mình.
“Kelly, em mang sang phòng tổng giám đốc Lâm giúp chị”
“Vâng” Cô gái với vóc người nhỏ nhắn kia nhận lấy bản kế hoạch, rồi rời khỏi phòng.
Trước khi đóng chặt cánh cửa, cô ta còn ngoài đầu nhìn lại, Ánh mắt thân thiện thoáng chốc bay biển, thay vào đó là một cái nhìn sắc lẹm và nụ cười khinh bỉ.
Nhắm đến cả Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ!
“Chúng ta đi ăn thôi.” Cô đứng dậy, với cái túi xách trên giá treo đồ.
Danh Sách Chương: