“Mau qua xem Ái Ái có bị gì không?”
Mạn Nghiên vịn lấy tay Tôn Bách Thần, bước đi khập khiễng về phía Chu ÁI Ái. Cô ta chỉ vào chân mình, mếu máo khóc:
“Chân của em đau đến không bước đi được. Hức, có khi nào bị gãy rồi không?” Cô ta còn có khóc to hơn nữa.
“Em bình tĩnh đi, có thể chỉ là trật khớp thôi. Vương Phong lên tiếng.
Anh định cúi xuống xem Chu Ái Ái thế nào, nhưng không sao ngồi được. Vì vết thương ở chân còn đang chảy máu...
“Để tôi xem cho.”
Tôn Bách Thần xem qua chân của Chu ÁI ÁI, cảm thấy không có gì bất thường. Trật khớp sao? Hắn suy nghĩ một lúc, rồi cũng khớp tay, bẻ mạnh cổ chân cô ta.
“Á-aaaa.” Cô ta hét toáng lên.
Chu vi Ái đầu có sao chứ! Chỉ là cô ta giả vờ bị thương để lấy sự đồng cảm, nhưng vừa bị Tôn Bách Thần bẻ cho một cái, chân lành sắp thành què rồi!
“Chắc là trật khớp. Bẻ lại rồi sẽ không sao!” Hắn phán.
Tôn Bách Thần sớm biết cô ta diễn kịch! Đối với mấy loại người giả tạo, hắn càng thêm ghét bỏ.
Lúc này, Mạn Nghiên mới để ý chân của Vương Phong bị thương. Cô lo lắng:
“Vương Phong, chân của thầy bị sao thế?”
“Ừm, tôi bị dính bẫy sắn thú ở trên đường đến đây. Đen đủi thật!” Anh còn có tâm trạng cười tươi nữa.
Mạn Nghiên sực nhớ cậu bạn Trung, vội cùng mọi người đến bên cái hố để cứu cậu ấy. Không cần dây thừng, Tôn Bách Thần bám chắc lấy mỏm đá trên miệng hố, đưa một tay xuống đã dễ dàng lôi chàng thanh niên kia lên.
“Cứu viện đứng đợi ở ngoài đường chính. Chúng ta cần đi bộ một đoạn đó, cố lên”
Tôn Bách Thần cùng Vương Phong ở khu cắm trại, thông qua camera giám sát đặt trên đường đã nhìn thấy sự bất thường của đội Mạn Nghiên. Ban đầu nhìn họ tản nhau ra, lúc sau nhìn thấy cô đi khỏi lộ trình quy định mà không khỏi sốt ruột.
Hắn và anh tức tốc đi tìm, nhưng Mạn Nghiên bị lạc sâu vào trong rừng, tung tích không được camera ghi lại. Bọn họ phải mất hơn nửa tiếng dò đường, Vương Phong vì thế mới đạp trúng bẫy săn thú, chảy máu ở chân. Tôn Bách Thần giúp anh băng bó vết thương, cũng may vẫn kịp lúc cứu Mạn Nghiên.
“Ở đây sao nhiều bẫy thú đến vậy chứ?” Vương Phong phát hiện điều khả nghi. Trong rừng này không có thú lớn, mấy con thú nhỏ cũng rất ít, hoàn toàn không phải nơi lý tưởng để đi săn.
Tôn Bách Thần theo cùng hướng suy nghĩ của anh. Nhìn thấy tận bốn, năm cái bẫy thủ trên đường, họ chắc chắn có người cố tình giở trò.
Trên đường đi, bọn họ còn phát hiện hộp cơm trưa từ hôm qua của Mạn Nghiên bị vứt lại trên rừng, càng thêm lo lắng cho cô gái nhỏ. Bây giờ xác nhận cô vẫn bình an, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“A, chân em đau quả, bước đi không nổi nữa. Thầy Tôn, thầy có thể cõng em đi một đoạn được không?” Chu ÁI Ái mặt dày lên tiếng.
Phải nói ngoại trừ Mạn Nghiên, Chu ÁI Ái là người thứ hai ở cái trường đại học Bắc Thành này, dám đưa ra yêu cầu như thế với Tôn Bách Thần.
Nhưng mà phải biết đến câu nói: “Không phải tôi làm được thì bạn cũng làm được.” Phải! Trường hợp này chính là như thế! Đồng Mạn Nghiên có thể đưa ra trăm cái yêu cầu vô lý, còn Chu Ái Ái thì miễn bàn.
Cô ta chính là sai người, sai cả thời điểm!
“Xin lỗi nhé. Tôi già rồi, cột sống cũng không còn tốt lắm. E rằng không cống nổi em.” Tôn Bách Thần trả lời bằng cái giọng tuyệt tình, còn xen lẫn mấy phần chế giễu.
Danh Sách Chương: