“Chỉ cần biết những việc tôi làm đều là muốn bảo vệ em. Thế là đủ rồi!”
Tôn Bách Thần buông cô ra, ung dung rời đi, trước sự thờ thần của Mạn Nghiên.
Cô lắc đầu, tâm trạng vừa mới phấn chấn, giờ lại tệ thêm mấy phần.
“Nói một câu yêu em khó đến thế sao? Hừ, cho dù là nói đùa cũng được mà!”
Rõ ràng Mạn Nghiên cảm nhận được tình cảm của Tôn Bách Thần dành cho mình, nhưng cứ vì cớ gì, hắn mãi không chịu thừa nhận.
Có phải chờ đợi bao lâu nữa, mới đổi lại được ba chữ “anh yêu em từ miệng hắn đây?
Một tháng lại trôi qua, cuộc sống của Mạn Nghiên dần quay về quỹ đạo cũ. Cô với mấy chuyện buồn trước kia cũng không đặt nặng trong lòng nữa, vì thế tinh thần trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể vui vẻ cười đùa.
Vương Phong ngày ngày ở biệt thự, đều được hai người kia phát cẩu lương miễn phí. Anh vừa khổ vừa tức, nhưng chỉ biết tự mình gặm nhấm nỗi buồn này.
Kẻ mù cũng nhận ra hai người kia đang yêu đương mặn nồng đến mức nào. Vậy mà có tên nào đó cố chấp, mãi không chịu thừa nhận yêu ai kia.
Vương Phong thiết nghĩ, có lẽ đến lúc Tôn Bách Thần vụt mất Mạn Nghiên khỏi tầm tay, hắn mới biết hối hận chăng?
Từng ngày trôi qua, những tưởng ngày tháng bình yên đã đến, nhưng cuộc sống này đâu đơn giản như thế? Sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng ánh mặt trời ấm áp duy trì được bao lâu, không một ai đoán được!
Cơn mưa này kết thúc, rồi lại sẽ có một cơn mưa khác ập đến, thậm chí còn lớn hơn, ác liệt hơn nữa...
Buổi chiều khi Tôn Bách Thần đang ngồi trong phòng đọc sách, hắn bỗng nhận được một cuộc gọi quốc tế. Người gọi đến, hắn chưa cần mở máy lên nghe đã biết là ai.
Tôn Bách Thần do dự một hồi lâu, mới quyết định nghe máy.
Đầu dây bên kia chính là Diệp Mộc Hoa - em gái Diệp Mộc Trà, hiện tại đang định cư bên Anh.
Cha mẹ Mộc Trà mất sớm nên từ sau cái chết của cô, Diệp Mộc Hoa liền được Lưu Linh Châu nhận làm con gái nuôi, cuộc sống như một bước lên mây, hoàn toàn lột xác.
Ngoài căn hộ siêu sang ở khu vực sầm uất nhất London, thì cứ nửa năm một lần, Linh Châu lại đều đặn gửi tiền chu cấp sinh hoạt cho Mộc Hoa. Bà còn xin cho cô ta học ở một trường đại học danh giá bên Anh, đến lúc ra trường lại sắp xếp ổn thỏa cho một công việc trong tập đoàn lớn.
Tất cả những gì bà làm là để giữ lời hứa với Mộc Trà trước khi cô ấy mất, chăm sóc cho đứa em gái duy nhất của cô đến khi nó có thể tự lập.
Diệp Mộc Hoa không giống như chị gái đoan trang, hiền thục của mình. Cô ta vốn phải dạng vừa, trong lòng mang nhiều toan tính riêng. Thậm chí cô ta còn có ý định thay thế cho chị gái, mang mộng gả vào Tôn gia, làm vợ của Tôn Bách Thần. Mà hắn cũng hiểu rõ tâm tư của Diệp Mộc Hoa, nên luôn cân nhắc thái độ chừng mực nhất, để tránh cô ta sinh ra vọng tưởng.
Mười năm nay, Diệp Mộc Hoa luôn dựa vào nỗi đau mất chị gái, bám chặt lấy nhà họ Tôn. Thậm chí bây giờ có thể đi làm kiếm ra tiền, cô ta vẫn không chịu buông bỏ “cái mỏ vàng” này.
Lần này Diệp Mộc Hoa gọi điện thoại cho Tôn Bách Thần là để báo với hắn cuối tháng sau cô ta sẽ về nước, trước ngày giỗ của Mộc Trà khoảng một tuần.
“Được, anh biết rồi. Em giữ gìn sức khỏe.”
“Bách Thần, lâu lắm rồi không thấy anh gọi điện thoại cho em. Có phải anh hết thương tiểu Hoa rồi không? Người ta nhớ anh lắm đó.”
"Anh bận lắm, hơn nữa chênh lệch giờ giấc nên không muốn làm phiền đến cuộc sống của em."
Tồn Bách Thần chào hỏi qua loa, đang định tắt máy thì Diệp Mộc Hoa nói thêm vài câu:
“Chị em đã hi sinh cả tuổi thanh xuân quý báu của mình cho anh như thế nào, em mong anh nhớ cho rõ. Tiểu Hoa chỉ hi vọng sau này anh đưa ra quyết định gì, thì luôn nghĩ đến chị ấy đầu tiên” Cô ta nói xong liền tắt máy.
Tôn Bách Thần cầm điện thoại trong tay, siết chặt, lòng đầy phiền nhiễu. Hắn thở dài thườn thượt, lưng tựa vào bức tường bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ bất lực, thế lương.
Cứ mỗi lần Tôn Bách Thần định lãng quên chuyện gì đó, thì luôn có người nhắc nhở hắn, có những chuyện đã mặc định sẵn phải ghim chặt trong đầu, không được phép quên! Cả đời này cũng không-được-phép-quên!
Ở dưới nhà, Vương Phong đang làm bữa ăn tối. Anh bảo Mạn Nghiên cứ ở trên phòng khách xem truyền hình, bữa ăn tối khá đơn giản, cũng không cần cô phải phụ giúp mình.
Mạn Nghiên làm một ly nước ép bưởi, ngồi trên phòng khách từ từ thưởng thức. Trong phút thảnh thơi, ánh mắt của cô đã va phải bức tranh phong cảnh trên tường. Cô tiến lại gần, đăm chiêu quan sát nó.
Nếu Mạn Nghiên nhớ không nhầm, Vương Phong từng nói với cô, bức tranh này là do Mộc Trà tự tay vẽ, trong chuyến du lịch đến Thụy Sĩ cùng Tôn Bách Thần.
Ngọn núi Eiger hữu tình, chính là nơi hắn cầu hôn Mộc Trà. Có lẽ vì thế, bức tranh này đã được Tôn Bách Thần treo ở đây suốt mười năm qua, chưa từng tháo xuống!
Danh Sách Chương: