Vương Phong không vội đáp lại, mà trực tiếp đi xuống bếp, cẩn thận bưng lên một chiếc bánh kem phủ chocolate hoành tráng, cùng chiếc mũ sinh nhật và mấy cây nến nhỏ xinh, đặt lên trên bàn.
“Sinh nhật em đó!”
Mạn Nghiên ngây người nhìn chiếc bánh kem trước mặt, cảm động muốn khóc. Đầu óc cô toàn chữ là chữ, vốn đã không còn nhớ được ngày sinh nhật mình nữa, vậy mà Vương Phong lại biết rõ, còn tự mình chuẩn bị mọi thứ cho cô.
Vương Phong kéo rèm cửa che bớt đi ánh sáng ngoài trời, rồi thắp nến để Mạn Nghiên ước nguyện. Lát sau, anh lấy ra một hộp quà lớn, tặng cho cô.
Bên trong là một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, với phần ngực được thêu hoa đầy tinh tế. Cạnh đó còn đặt một chiếc hộp nhỏ hơn, Mạn Nghiên mở ra mới biết là một sợi dây chuyền sáng lấp lánh.
“Để anh đeo cho em”
Vương Phong tỉ mỉ đeo món đồ trang sức lên cổ Mạn Nghiên. Cô tự ngắm mình trong gương, không ngừng cảm thán. Nhìn qua viên hồng ngọc được dùng làm mặt dây chuyền, cô đoán giá trị của nó không hề nhỏ.
Anh sang Úc, hầu hết thời gian đều dành để chăm sóc cô. Thỉnh thoảng Vương Phong mới tham gia mấy cuộc thi đấu võ trong thành phố, phần thưởng cũng đâu có lớn, vậy đào đâu ra nhiều tiền như thế chứ?
Còn bảo là bị mẹ đuổi nhà, e rằng chỉ là cái cớ để theo cô sang đây thôi!
Mạn Nghiên biết rõ tình cảm Vương Phong dành cho mình, nhưng cô không dám nhận, lại không thể từ chối.
Quan trọng, cô cảm thấy mình ngày càng phụ thuộc vào anh mất rồi! Giống như không có Vương Phong ở bên cạnh, một mình Mạn Nghiên không thể tự xoay sở được.
“Phong, cảm ơn anh.”
Tâm trạng Mạn Nghiên thoải mái hơn một chút, còn cười vui vẻ với anh. Vương Phong kéo cô ra thưởng thức bánh kem do tự tay mình làm, cũng may là cô vẫn ăn được một chút.
“Ngon lắm, cơ mà hơi béo”
“Béo gì chứ? Em xem mình gầy đến bộ dạng nào rồi hả?” Anh yêu chiều đút cho cô một muỗng bánh kem nữa.
Tổi đến, Vương Phong mát xa chân cho Mạn Nghiên thư giãn, giúp tăng lưu thông tuần hoàn máu. Sau đó anh để có một mình ở trong phòng, còn mình ra ngoài tranh thủ dọn dẹp bát đũa.
“Nhớ một lát phải đi ngủ sớm, biết chưa?”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay tạm biệt anh.
Vừa định cầm quyển sách gối đầu lên đọc, Mạn Nghiên liền nhận được một cuộc gọi video từ Linh Châu.
“Mạn Nghiên của mẹ, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Cô thoải mái trò chuyện cùng bà, còn tìm tấm ảnh siêu âm cất trong hộc bàn, khoe ra cho bà xem. Linh Châu bảo tuần sau sẽ sang thăm Mạn Nghiên, hỏi cô muốn được nhận quà gì, bả sẽ chuẩn bị cho cô.
Ngồi nói luyên thuyên một hồi lâu, Linh Châu sợ cô mệt, bảo cô đi nghỉ ngơi sớm. Ở chỗ bà mới là buổi chiều, nhưng bà biết bây giờ bên Úc đã là tám, chín giờ tối rồi.
Linh Châu tắt máy, quay sang hỏi quản gia Chu:
“Tối nay bà sai người nấu món gì đơn giản thôi, Bách Thần nó không về nhà ăn tối đâu.” Bà thở dài.
Tôn Bách Thần ngày nào cũng ở lại Tôn thi làm việc đến khi trời tối mò, hiếm lắm được một ngày nghỉ, hắn mới chịu ăn cơm cùng bà. Linh Châu thật muốn nói cho Tôn Bách Thần biết hắn có một đứa con, nhưng bà không thể...
Danh Sách Chương: