Cuộc nổ súng diễn từ ban tối, tới tận rạng sáng hôm sau mới kết thúc. Lúc này Trần Bảo Ngọc đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Trương Thiên Hàn và Trịnh Phương Tuấn đang ở ngoài phòng, chờ bác sĩ ra. Sau vài giờ đồng hồ cấp cứu, đèn trong phòng cũng đã tắt. Bác sĩ cũng đã bước ra khỏi phòng.
Lúc này Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi “Cô bé đó sao rồi?”
“Tạm thời đã ổn định, nhưng di chứng để lại sau này sẽ rất nhiều. Viên đạn nằm kẹt lại trong hộp sọ, gần với não thùy trái. Tạm thời không lấy ra được.” Bác sĩ thở dài.
“Nếu không lấy ra được thì phải làm sao?” Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi. Truyện Phương Tây
“Thì phải sống chung với nó cả đời, sẽ ảnh hưởng tới thần kinh não bộ. Có thể mất trí nhớ tạm thời, không biết ai lại nỡ ra tay nặng với một đứa bé như vậy.” Bác sĩ lắc đầu nói.
Nói xong bác sĩ cũng rời đi, chỉ dặn dò nhớ chăm sóc tốt cho Trần Bảo Ngọc, đừng để cô bé quá căng thẳng, hay kích động quá mất.
Lúc này Trịnh Phương Tuấn lên tiếng “Cậu tính sao với cô bé đó.”
“Cùng lắm sẽ bảo hộ, nuôi dưỡng cô bé đó tới năm mười tám tôi. Kiếm một bác sĩ giỏi giúp cô bé đó lấy viên đạn ra.” Trương Thiên Hàn nói.
“Tôi mong cậu nói được làm được.” Trịnh Phương Tuấn nói.
[…]
Trở về với thực tại Trần Bảo Ngọc lúc này đang ở nhà, nằm dài trên giường của mình. Cô đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, dù sao cô cũng đã trực tiếp gặp trùm hắc đạo Châu Á. Hay là giờ cô tiếp cận hắn để lấy thông tin. Nhưng Trần Bảo Ngọc lại nhớ tới tình cảnh tối hôm đó, vòng tay của anh ta cái hôn của anh ta. Chưa kể bàn tay ấy, vuốt ve cơ thể cô chạm vào chỗ nhạy cảm trên người cô. Đầu óc tâm trí Trần Bảo Ngọc gần như trống rỗng, trong vô thức cô đặt tay mình lên ngực, muốn có lại thứ cảm giác lúc ấy. Thì lúc này bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Trần Bảo Ngọc bình tĩnh trở lại, thốt ra một câu “Mình điên thật rồi.” Cô cầm lấy điện thoại, người gọi cho cô là Thanh Tuyền. Không biết lần này, lại có chuyện gì.
“Thanh Tuyền cô gọi cho tôi có chuyện gì?” Trần Bảo Ngọc bắt máy lên.
“Tôi có chuyện này, muốn nhờ cô giúp đỡ.” Thanh Tuyền nói.
“Chuyện gì?”
“Sắp tới có một bữa tiệc của giới nghệ sĩ cũng như lãnh đạo cấp cao, anh Lệ Đằng nghe được tin nội bộ thật chất đây cuộc ám sát nghị sĩ, được bày ra dưới tay một người bí ẩn, muốn mượn tay giới hắc đạo để trừ khử. Hiện tại anh Lệ Đằng đang bị đình chỉ không thể đi được, anh ấy muốn nhờ cô nhưng ngại không dám nói.” Thanh Tuyền nói.
Xét cho cùng thân phận của Trần Bảo Ngọc có phần thuận tiện hơn, tuy đã bị đình chỉ công tác. Nhưng cô là mật thám của cảnh sát ít lộ diện, nên ít người biết thân phận của cô.
“Được, tôi đồng ý.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Tôi sẽ gửi thư mời, cũng như sắp xếp thân phận cho cô.” Thanh Tuyền nói tiếp.
Trần Bảo Ngọc ngồi yên trong nhà, chờ Thanh Tuyền tới đưa thiệp mời. Nhưng Trần Bảo Ngọc không ngờ tới, thân phận mà Thanh Tuyền sắp xếp cho cô là trợ lý sai vặt của cô ta.
Trần Bảo Ngọc thấy lạ bền lên tiếng hỏi “Thanh Tuyền rốt cuộc cô có thân phận gì, mà trong thiệp mời lại ghi tên của cô.”
“Sẵn đây tôi nói luôn, hiện tại tôi là người mẫu độc quyền của hãng thời trang MNC. Cũng có kinh doanh một quán bar về đêm, có thể nói có một chút tiếng tăm trong giới Showbiz. Quen biết không ít lãnh đạo cấp cao, cũng như giới làm ăn, nên mới có thiệp mời này. Người bình thường không thể vào được đâu, chịu khó cải trang làm trợ lý của tôi đi.” Thanh Tuyền giải thích.
Không còn cách nào khác Trần Bảo Ngọc đành nghe theo lời Thanh Tuyền. Cô đội một chiếc mũ bánh tiêu, kèm theo một cặp kính oval để che đi khuôn mặt của mình.
Đồng hồ chỉ điểm tám giờ tối, Trần Bảo Ngọc lên xe Thanh Tuyền tới điểm hẹn.
Có thể nói đây một bữa tiệc xa hoa, hội tụ nhiều yếu tố để trở thành một bữa tiệc đẳng cấp. Được tổ chức tại một nhà hàng lớn ở thành phố, đây cũng lần đầu tiên Trần Bảo Ngọc được tới những nơi như vậy. Có phần choáng ngợp trước sự vật hiện hữu quay đây, nhưng sau đó cũng nhanh chóng gạt bỏ đi ý nghĩ này. Cô tới đây để làm nhiệm vụ chứ không phải để ngắm cảnh.
Từ đành xa một người đàn ông đi tới, trông khá chững chạc. Nhưng cũng không quá đứng tuổi. Người này đi về phía Thanh Tuyền, mặt mày niềm nở.
"Thanh Tuyền lâu quá không gặp cô, đúng là chỉ có những bữa tiệc thế này, mới gặp được người đẹp.”
“Ngài lại nói quá nữa rồi, lẽ ra câu đó phải là tôi nói mới đúng. Một người nghị sĩ như ngài, đâu phải muốn gặp là gặp được.” Thanh Tuyền lên tiếng.
Người này là nghị sĩ sao, trông cũng trẻ tuổi đấy. Ước chừng ngoài ba mươi là cùng, Thanh Tuyền bắt tay được với cả nghị sĩ, xem ra mối quan hệ của cô ta cũng không phải là nhỏ.
Nhiệm vụ Trần Bảo Ngọc tới đây là bảo vệ nghị sĩ, cũng nhưng lấy tin về báo cáo. Ánh mắt cô liếc ngang, liếc dọc, quan sát xem ai là người khả nghi nhất. Xung quanh bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có vệ sĩ canh gác chặt chẽ, một con muỗi còn khó bay vào đây. Chỉ trừ một trường hợp, người này đã đột nhập vào đây từ trước.
Cách chỗ đứng của Trần Bảo Ngọc không xa nhìn xéo qua một góc 40 độ, ngay cuối dãy hành lang có một người đàn ông vô cùng khả nghi. Người này mặc vest giống như vệ sĩ, nhưng lại đeo một cặp kính râm che nửa khuôn mặt. Có điều tính từ sống mũi, tới cằm thì vô cùng quen thuộc. Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi. Chưa kịp suy nghĩ người này là ai, thì người đàn ông di chuyển dần về hướng của cô. Lướt ngang qua như một tia sáng.
Một tiếng súng nổ ra “Đùng!” người nghị sĩ đang đứng đó, trò chuyện cùng Thanh Tuyền liền ngã xuống đất. Mọi người trong nhà hàng hoảng sợ, náo loạn bỏ chạy. Lúc này đội vệ sĩ chạy tới bảo vệ nghị sĩ đang ngã dưới đất. Thanh Tuyền ở gần đó lên tiếng “Mau gọi xe cứu thương đi, nếu được gọi luôn cảnh sát tới đây.”
Thanh Tuyền phán đoán tình hình xung quanh, xem hướng đi của viên đạn "Chắc chắn vẫn còn ở đâu đây, vẫn chưa đi xa được.”
Cùng lúc này từ phía trên lầu Thanh Tuyền thấy một kẻ vô cùng khả nghi, đang cầm một khẩu súng ngắm hướng về phía cô. Hắn bóp cò nổ súng, viên đạn bay ra với tốc độ vô cùng nhanh. Nhưng do tính toán đúng thời điểm nên đã trách được, viên đạn dính chặt vào vách tường. Thấy hắn là kẻ nổ súng, rất có khả năng hắn là kẻ ám sát nghị sĩ. Thanh Tuyền nhanh chóng đuổi theo lên lầu.
Về Trần Bảo Ngọc lúc này đã nhớ ra giọng nói này là của ai, cô hét to “Trương Thiên Hàn, anh mau đứng lại cho tôi.”
Biết mình đã bị phát hiện, người đàn ông cũng không giấu diếm gì, liền gỡ bỏ mắt kính của mình ra. Người này không ai khác, chính là Trương Thiên Hàn.
Trần Bảo Ngọc lên tiếng “Trương Thiên Hàn vụ việc lần này, có liên quan tới anh đúng không?”
Trương Thiên Hàn nhếch môi “Liên quan hay không, chẳng lẽ em nhìn mà không phân biệt được sao? Thay vì em ở đây chất vấn tôi, thì em nên kêu bọn cảnh sát tìm ra quả bom, trước khi nó nổ tung tòa nhà này.”
“Trương Thiên Hàn, anh dám cho tòa nhà này nổ tung. Tôi nhất định sẽ tống anh vào tù.” Trần Bảo Ngọc tức giận hét to.
“Tôi nhất định sẽ chờ ngày đó.” Trương Thiên Hàn cất giọng lạnh lùng, nói xong anh quay người rời đi.
Trần Bảo Ngọc lúc này nhanh chóng chạy đi tìm quả bom.
☆Nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Danh Sách Chương: