• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bảo tính từ chối, thì lúc này Isaac lại nói nhỏ vào tai cô "Người này họ Tào là một thương gia gốc Hoa chuyên về vận chuyển vũ khí, nghe nói có mối quan hệ rất tốt với người của cục cảnh sát. Cô nên kết thân với ông ta, sau này còn có thể nhờ vả."

“Có mối quan hệ rất tốt bên cục cảnh sát, không lẽ có tay trong.” Trần Bảo Ngọc nghĩ thầm trong lòng, lúc này cô thấy Lâm Duẫn nhìn mình chằm chằm như ra lệnh, cô phải tiếp rượu tên to béo này.

Không còn cách nào, cô đành tuân theo. Cầm ly rượu vang trên bàn cụm vào ly rượu của tên to béo họ Tào này “Chào ngài, tôi là Tiểu Kiều.” Khi nghe được giọng của cô, hắn càng thích thú khoái chí “Lâm Duẫn ngươi kiếm đâu ra, cô gái xinh đẹp này vậy?”

“Là thuộc hạ mới của tôi, ngài thích sao?” Lâm Duẫn nói.

“Thích, rất là thích.” Tào gật đầu.

“Vậy ngài nghĩ sao về giao dịch lô hàng ở Châu Phi?” Lâm Duẫn nói.

“Chuyện này.” Tên Tào tỏ vẻ không đồng ý, nhưng nhìn lại miếng mỡ béo bở trước mặt, hắn không thể không ăn “Được, ta đồng ý giao dịch này.”

Vừa dứt lời, Tào liền vác Trần Bảo Ngọc lên vai đi về hướng phòng trống phía sau, mặc cho cô gào thét. Isaac thấy vậy có chút chua xót tính chạy theo, nhưng Lâm Duẫn đã ngay lại. “Mau đứng lại, tính phá hỏng chuyện tốt của ta sao?"

“Nhưng tôi không đành lòng để cô ấy rơi vào tay tên to béo đó.” Isaac nói.

“Vậy ngươi thay cho cô ta đi.” Lâm Duẫn nói. Isaac cứng họng không nói thành tiếng. “Dù gì đàn bà cũng chỉ là con tốt, công cụ phục vụ cho đàn ông. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thiếu gì phụ nữ theo.”

Isaac đành giương mắt để Trần Bảo Ngọc đi theo tên họ Tào, lúc này anh lên tiếng “Ngài không sợ Trương lão đại biết chuyện, ngài lén vận chuyển vũ khí sau lưng.”

“Tên Trương Thiên Hàn đó chỉ chăm chăm vào khu vực Đông Nam Á, và Trung Đông. Làm gì quan tâm tới khu vực nhỏ bé như Châu Phi chứ, cứ coi như là kiếm chút tiền.Thành công ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu." Lâm Duẫn nói.

Theo lẽ bình thường cô sẽ dùng thế võ quật ngã hắn xuống đất. Nhưng trong tình thế hiện tại, nếu sử dụng võ chắc chắn sẽ bị lộ, nên cô đành để mặc hắn vác trên vai. Vừa tới nơi hắn ném cô thẳng lên giường, rồi xôm tới như hổ đói. Trần Bảo Ngọc phản ứng nhanh lùi về phía sau mấy bước.

"Ngài… muốn làm gì vậy?"

Tào tiếp tục cởi hết quần áo ngoài ra, chỉ để chiếc quần lót màu đen để lộ cơ thể trần trùi béo ú ngấn mỡ, hắn nhào tới muốn ôm Trần Bảo Ngọc. Cô nhanh chóng tránh sang một, rời khỏi chiếc giường.

"Người đẹp muốn chơi trò trốn tìm à?" Tên Tào nói.

"Tiểu Kiều thấy ngài hơi nóng vội quá rồi, hay là chúng ta." Trần Bảo Ngọc liền nhìn thấy chai sâm-banh trên bàn, liền nhảy số trong đầu kéo dài thời gian "Hay là chúng ta chơi trò oẳn tù xì, uống rượu đi. Mới gặp ngài lần đầu nên Tiểu Kiều có chút sợ." Cô hạ tông giọng, nói với cách mềm yếu.

Nghe vậy Tào cũng có chút xìu lòng "Người đẹp nói gì ta cũng nghe, chỉ cần cho ta chạm vào chỗ đó là được." Ánh mắt của hắn tỏ vẻ *** dục.

Trần Bảo Ngọc cười giả lả, trong lòng thì rủa thầm "Đồ biến thái, nếu không phải vì đang làm nhiệm vụ. Không thì đã đánh gục người, giao cho đồn cảnh sát rồi."

Lúc này Trần Bảo Ngọc lấy cớ chỉnh quần áo vào nhà vệ sinh, nhưng thật ra là lén uống thuốc giải rượu. Ban này cô cũng có liếc sơ qua chai sâm-banh trên bàn là của thương hiệu Henri Giraud, nồng độ ít nhất cũng 12% cồn. Uống hết chai đó chỉ say khướt, lúc đó chỉ có lớn chuyện. Lát sau cô cũng đi ra ngoài, nhanh chóng đi tới bàn mở chai sâm-banh rót vào ly mời Tào dùng.

Cô cũng muốn thử một ly, xem mùi vị của sâm-banh là như thế nào. Mới uống vào đầu óc cô đã quay cuồng, đầu lưỡi cay cay, tê dại, cổ họng nóng rát. Đúng là rượu 12% cồn có khác, cũng may là cô đã có chuẩn bị trước, còn không đã bị tên này lợi dụng rồi.

Sau khi dùng rượu cả người Tào cũng nóng rang cả lên, hắn cởi dần chiếc quần lót màu đen. Nhưng Trần Bảo Ngọc đã nhanh chóng ngăn lại.

“Khoan đã, không được cởi.”

“Sao không được cởi.” Tào lên tiếng khó chịu.

“Tôi….” Trần Bảo Ngọc liền suy nghĩ ra cái cớ “Không phải Tiểu Kiều đã nói với ngài là oẳn tù xì uống rượu sao? Mới gặp ngài lần đầu nên có chút sợ.”

Tào suy nghĩ một lát rồi trả lời “Đúng là có chuyện này, nhưng ta không kiềm lòng được. Nhưng mà thôi chiều ý người đẹp vậy.”

“Phải như vậy chứ.” Nói xong Trần Bảo Ngọc tiếp tục rót sâm-banh vào ly, mời hắn hết ly này tới ly khác. Với trò oẳn tù xì, cô nắm chắc phần thắng.

Sau hơn một tiếng, Trần Bảo Ngọc cũng chuốc say được hắn. Nhưng lâu hơn dự tính, xem ra tên này tửu lượng khác tốt đấy. Cô cũng nhanh chóng tìm cách chuồn khỏi đây. Đi ra từ cửa chính chắc chắn là không được rồi, liền nhìn sang hướng cửa sổ. Nhưng từ đây mà nhảy xuống cũng khá cao, không tan xác thì cũng gãy tay, gãy chân, chưa kể còn có bọn lính canh phía dưới, không an toàn. Không lẽ giờ cô leo lên nóc nhà, tuy là biết chút võ nhưng cô không phải là chim, cũng không biết kinh công. Suy nghĩ mãi cũng không có cách nào thoát khỏi đây.

Trần Bảo Ngọc nhìn sang tên Tào đang say khướt nằm trên giường, nhìn chỗ đó của hắn đang phì to trong kinh tởm. Không phải lần đầu tiên cô thấy cơ thể của nam giới, chỉ chỗ đó cô chưa bao giờ thấy, nên có chút kinh tởm. Nếu đã không thoát được khỏi đây, thì cô và hắn sẽ cùng nhau trải qua đêm nay.

Trần Bảo Ngọc nhắm chặt hai mắt tiến về phía Tào, dùng tay kéo chiếc quần lót màu đen của hắn ra, rồi quăng xuống đất. Tuy có chút kinh tởm nhưng cũng đành chịu, sau đó cô cởi hết quần áo kể cả đồ lót ra. Rồi đắp mền lại, giống như cô và hắn vừa trải qua một đêm “mưa hồng”.

Ngày hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng Trần Bảo Ngọc đã thức giấc. Do tối qua hôm ngủ sớm quá, nên hôm nay dậy sớm. Nhưng do Tào vẫn chưa thức dậy, nên cô vẫn tiếp tục nằm trên giường đóng giả. Lúc này hắn vừa thức dậy động đẩy tay chân, Trần Bảo Ngọc giả vờ ngủ say chưa tỉnh. Hắn quay sang nhìn thấy Trần Bảo Ngọc có chút giật mình, đúng là ý đồ của hắn là phải “ăn thịt” được cô gái này. Nhưng sao hắn chẳng có chút ấn tượng gì cả.

Trần Bảo Ngọc cũng nhom nhẻm thức dậy, trông thấy Tào tỏ vẻ hoảng sợ, vội lấy chiếc mền che đi khuôn ngực “Tối qua ngài đã làm gì tôi?”

“Chuyện tối qua, ta không nhớ gì cả.” Tào nói.

“Ý ngài nói là tôi biện đặt ra chuyện này.” Trần Bảo Ngọc cố ép nước mắt mình chảy ra.

Tào thấy có chút ăn năn, nhưng rõ ràng đây đâu phải lần đầu tiên hắn chơi gái. Nhưng tại sao lần này lại có cảm giác ăn năn, thật kỳ lạ.

“Đừng khóc nữa, cô muốn gì cũng được.” Tào nói.

“Bây giờ tôi đói rồi, muốn ăn sáng.” Dù sao đây cũng là cơ hội tốt, nên Trần Bảo Ngọc đục nước làm tới.

Thay xong quần áo, Trần Bảo Ngọc bước lên một chiếc xe sang trọng. Người ngồi kế bên cô chính là Tào và Lâm Duẫn, tài xế không ai khác là Isaac. Lâm Duẫn hiếu kỳ tại sao cô lại được ngồi trên chiếc xe này, liền lên tiếng “Tiểu Kiều tại sao cô ngồi ở đây?” Trần Bảo Ngọc chưa kịp lên tiếng trả lời, thì Tào đã thay cô trả lời “Chuyện này để sau đi, giờ chúng ta kiếm một nhà hàng ăn sáng, rồi bàn chuyện lô vũ khí.”

Nghe tới lô vũ khí Trần Bảo Ngọc liền có phản ứng, quay người về phía bọn họ “Vũ khí sao? Có thể nói cho tôi biết được không?”

“Giao này cô cũng bạo gan thật đó Tiểu Kiều.” Isaac lên tiếng.

“Thật ra lúc nhỏ tôi đã có sở thích về các loại súng rồi, nhưng cũng chỉ là tìm hiểu thôi, chứ làm gì có tiền mà mua. Sau này lớn một chút, cũng thử mua một khẩu. Nhưng cũng chỉ để ở nhà thôi.”

Nghe tới đây ba người đàn ông trên xe ngạc nhiên, đều nói một câu “Cô mua ở đâu?” Nghe vậy cô đã biết bọn chúng đã mắc mưu, liền biệt ra một câu chuyện khác “Tôi mua tại chợ đen.”

“Chợ đen sao?” Tào ngạc nhiên nhìn về phía Trần Bảo Ngọc, đôi mắt chớp chớp liên hồi. Trông thì rất ngây thơ, nhưng cũng không hề đơn giản. Làm hắn càng tò mò, thích thú về cô gái này.

“Được, tôi cho cô tham gia vụ này. Nếu cô có bản lĩnh, tôi muốn cô kiểm tra lô hàng này.”

Trần Bảo Ngọc mừng thầm trong lòng, cô biện ra câu chuyện như vậy mà hắn cũng tin được sao. Thật ra số súng ở nhà cô, là nhờ Lệ Đằng mua giúp chứ làm gì có chợ đen nào bán chứ. Giữa đúng lời hứa Tào chở cô tới một nhà hàng sang trọng để ăn bữa sáng, giá ở đây đúng không hề rẻ chút nào. Nhưng được ăn thì cứ ăn thôi, cũng có phải cô trả tiền đâu.

Có tiếng nhạc chuông vang lên, Trần Bảo Ngọc thấy có gì đó đang rung rung bên đùi phải mình. Thì ra là điện thoại của Tào, cô lên tiếng nhắc hắn “Ngài có điện thoại kìa.”

Tào vội lấy điện thoại trong túi ra, bắt máy lên. Không biết nội dung trong cuộc điện thoại là gì, nhưng sắc mặt hắn rất vui vẻ “Lô hàng đã tới bến cảng, Tiểu Kiều tối này cô hãy theo tôi tới bến cảng.”

☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆

???? Mãi yêu.????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK