Trần Bảo Ngọc vội kéo tay của Trương Thiên Hàn sang một bên, tính đứng dậy. Đột nhiên có một lực đạo ở cánh tay ôm lấy eo của cô, rồi kéo cô ngã về phía sau giường. Một giọng nói trầm trầm vọng lên “Em tính đi đâu sao?”
“Tôi… tôi muốn uống chút nước.” Trần Bảo Ngọc ấp úng trả lời.
Trương Thiên Hàn nhìn về phía Trần Bảo Ngọc rồi nói “Được, vậy em đi đi.”
Trần Bảo Ngọc vội đi đứng dậy rời khỏi giường, đi xuống dưới nhà lấy cốc nước uống. Một lát sau mới bình tĩnh trở lại, bộ dạng mới thức dậy của Trương Thiên Hàn đúng là đáng sợ thật, thảo nào mọi người trong nhà này đều tránh đánh thức anh ta vào buổi sáng.
Từ đành xa có một cô gái có mái tóc trắng đặc trưng đi tới, nhìn thấy Trần Bảo Ngọc cô ta vô cùng ngạc nhiên “Là cô gái ở siêu thị, sao cô lại ở đây?”
“Là Tuyết Hà, thuộc hạ của Trương Thiên Hàn. Tất cả cả bọn họ đều ở đây sao? “ Trần Bảo Ngọc suy nghĩ trong đầu.
Tuyết Hà tiếp tục lên tiếng “Mấy ngày gần đây, tôi nghe Thanh Long nói là lão đại cho đem một người phụ nữ về nhà. Tôi còn đang thắc mắc không biết đó là ai, mà có thể làm thay đổi khẩu vị của lão đại.”
“Cô quá khen rồi, tôi làm gì có khả năng đó. Chỉ là tôi đang làm việc để trừ nợ thôi.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.
“Trừ nợ sao? Tôi chưa thấy con nợ nào mà có thể leo lên giường của lão đại, bình thường lão đại rất đề phòng người khác, không thích ngủ cùng ai.” Tuyết Hà nói tiếp.
“Chuyện này….” Trần Bảo Ngọc không biết nên giải thích chuyện này ra sao, nên đành im lặng.
“Không cần giải thích đâu, bọn tôi hiểu mà. Dù sao cũng hoan nghênh cô đã tới đây.” Tuyết Hà nói xong rồi rời đi.
Đúng là có mười cái miệng, cũng không giải thích được chuyện này. Chỉ bằng mọi người muốn hiểu sao thì hiểu, trên cơ bản không phải cô tới đây để tiếp cận lấy lòng Trương Thiên Hàn sao. Cứ coi như đây là một cơ hội tốt.
Sau khi uống nước xong, Trần Bảo Ngọc quay trở lại vào phòng để thay một chiếc áo khác, dù dì chiếc áo cũng mặc cả buổi tối dính đầy mồ hôi. Vừa mới bước lên, thì cô đã trông thấy Trương Thiên Hàn từ trong nhà tắm đi ra tóc rũ rượi dính đầy nước, nửa thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ phần thân trên rắn rỏi. Trông thấy hình thể của anh, cô có chút ngượng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Tôi muốn thay đồ, anh ra ngoài đi.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Đây là nhà của anh, tại sao anh phải ra ngoài.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
Từ khi nào lão đại của hắc đạo lại có sở thích ngắm phụ nữ thỏa thân vậy, nhưng mà nghỉ lại cho anh ta ngắm cơ thể của cô, cũng chẳng mất mát gì. Chỉ là cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với một người đàn ông nên có chút ngượng. Trong tình thế này đôi co với anh ta cũng không phải là cách hay, chi bằng thuận theo tự nhiên.
“Vậy anh quay lưng lại đi, không được nhìn trộm tôi thay đồ.” Vừa nói xong Trần Bảo Ngọc cởi bỏ chiếc áo thun đang mặc trên người xuống đất, kế đó cởi luôn chiếc quần đang mặc trên người xuống. Chỉ còn lớp nội y bên trong, cơ thể dính đầy mồ hôi lấm lém bùn đất, từ hôm ở khu rừng về cô vẫn được tắm rửa tử tế. Lúc này cô quay người lại lấy bộ quần áo mới trong túi đồ để bên kia góc tường, trông thấy Trương Thiên Hàn quay lưng lại không nhìn trộm cô thay đồ.
“Giờ tôi muốn đi tắm, anh không được nhìn lén.” Trần Bảo Ngọc nhắc lại một lần nữa, nhưng sợ anh ta giở trò.
Trần Bảo Ngọc bước vào nhà tắm, khóa trái cửa lại. Lúc này Trương Thiên Hàn mới quay lưng lại, nhìn bóng người phụ nữ phản chiếu qua cánh cửa. Trong lòng anh ta lúc này sản sinh ra một ý niệm, muốn người phụ nữ phải thuộc về anh ta, muốn người phụ nữ này say giấc nồng hằng đêm cùng anh ta.
Tắm rửa sạch sẽ Trần Bảo Ngọc mặc áo chỉnh tề bước ra ngoài, tóc của cô vẫn còn khá ướt phảng phất một mùi hương nồng nàn trong gió. Mùi hương bay thẳng tới mũi Trương Thiên Hàn, càng sản sinh ham muốn trói chặt rồi đem giấu cô đi. Ánh mắt anh ta trở nên thẫn thờ trước khung cảnh, trong rất vô hồn. Cô gọi mãi anh ta mới đáp lại “Tắm xong rồi, thì xuống dưới nha ăn sáng.”
Trần Bảo Ngọc không hề có ý từ chối, liền đi xuống dưới nhà. Không biết từ bao giờ đã có bàn thức ăn chờ sẵn, có nhóm Tứ Hoàng Kỵ Sỹ đang ngồi quanh chiếc bàn tròn, không thiếu một ai. Từ dưới đất nhìn lên bọn họ thấy Trần Bảo Ngọc đi chung với Trương Thiên Hàn, càng nhìn rõ vị thế của cô trong lòng lão đại. Chỉ riêng Thanh Long là còn dè chừng. Chân vừa mới chạm đất, liền có một người đàn ông khá lớn tuổi, mặc trang phục màu đen khá chỉnh chủ lên tiếng nói “Lão gia, tôi đã chuẩn bị theo ý ngài.”
Nghe hai chữ “Lão gia” Trần Bảo Ngọc thắc mắc không biết năm nay Trương Thiên Hàn bao nhiêu tuổi, tuy những ngày qua cô thu thập không ít thông tim về anh ta, cũng đã biết được anh ta chỉ mới ngoài ba mươi. Nhưng chỉ mới ba mươi mà đã xây dựng được tổ chức lớn mạnh, chưa kể còn có một đám người phụ tùng vô điều kiện. Chỉ bằng hỏi chính chủ, không phải hay hơn sao?
“Trương Thiên Hàn năm nay anh bao nhiêu vậy.” Trước câu hỏi đường đột của Trần Bảo Ngọc, cả đám người vô cùng sững sờ vì chưa có ai dám gọi thẳng tên của lão đại, chưa kể còn hỏi tuổi của anh ta.
Bầu không khí trở nên im lặng trước câu hỏi của cô, lát sau Trương Thiên Hàn cũng lên tiếng “Ba mươi lăm tuổi.”
“Anh mới ba mươi lăm thôi sao? Tôi nghĩ anh cũng phải hơn bốn mươi chứ.” Trước câu nói của Trần Bảo Ngọc bầu khí càng trở nên trầm mặc hơn, sắc mặt Trương Thiên Hàn càng khó coi hơn. Biết mình lỡ lời cô nhanh chóng đổi sang chủ đề khác “Sáng giờ tôi không thấy bác sĩ Trịnh Phương Tuấn?"
Hòa theo không khí lúc này Hoàng Ưng lên tiếng “Bác sĩ Trịnh Phương Tuấn sang Châu Phi làm tình nguyện viên rồi.”
Tuy đã nói sang chủ đề khác, nhưng sắc mặt Trương Thiên Hàn vẫn rất khó coi, trong lòng anh ta vẫn có chút khó chịu. Nhưng thật tâm Trần Bảo Ngọc không có ý gì, chỉ là cô không nghĩ anh ta chỉ mới ba mươi lăm tuổi, hơn cô mười hai tuổi mà đã có thể lực cảnh sát phải dè chừng. Phải chỉ anh ta dùng khả năng này đóng góp cho cảnh sát, hay xã hội không phải tốt hơn sao.
Lúc này Thanh Long lên tiếng nhắc về vụ việc ở Nhật Bản “Lão đại, ngài tính xử lý vụ việc của Campo thế nào?”
“Sau sự việc mười lăm trước ta cũng chưa từng gặp lại Takahashi, địa phận Nhật vẫn còn chịu sự quản lý của “Song Sắt” ta cũng không tiện nhún tay vào.” Trương Thiên Hàn nói.
“Nếu đại lão không tiện đi, tôi sẽ đi thay. Dù sao thì Campo cũng có ơn với chúng ta.” Thanh Long nói.
“Không cần đâu, ta cũng muốn gặp lại hắn để ôn lại chuyện xưa.” Vừa nói xong Trương Thiên Hàn, liếc nhìn sang Trần Bảo Ngọc như có ý gì. Thấy Trương Thiên Hàn cứ nhìn mình, cô liền lên tiếng “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Không phải em muốn sang Nhật sao? Vậy đi cùng anh đi.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp.
Sao khi không lại bảo cô sang Nhật cùng anh ta, đúng là làm người khác sinh nghi mà? Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt, dù gì cô cũng muốn theo anh ta sang Nhật để điều tra. Không cần phải lên tiếng xin xỏ, chỉ bằng tận dụng cơ hội tốt này.
“Vậy khi nào khởi hành?” Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đáp.
“Sáng ngày mai, chuyến bay sớm nhất.” Trương Thiên Hàn vừa nói xong, Thanh Long lên tiếng không đồng ý “Lão đại, sao lại dẫn cô ta theo.”
“Ta đã quyết định rồi, vé máy bay cũng mua từ trước. Trần Bảo Ngọc, cô mau thu dọn hành lý, sáng mai lên đường.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp.
Trần Bảo Ngọc ngồi đó bị khí thế của Trương Thiên Hàn làm cho điên đảo, hóa anh ta đã quyết định từ trước, còn bữa sáng này thật ra cũng chỉ là một hình thức thông báo. Thanh Long cũng chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong, lệnh của lão đại thì không thể cãi.
Do sự việc quá cấp bách Trần Bảo Ngọc cũng không thể hẹn cục trưởng ra ngoài gặp mặt, cũng không thể gọi điện được vì sợ bắt gặp. Cô đành để lại tin nhắn hộp thư thoại với nội dung “Hiện tại tôi đã lấy được lòng tin của Trương Thiên Hàn, đám thuộc của anh ta cũng rất xem trọng tôi. Chỉ riêng một người, nhưng tôi sẽ có cách, ngày mai tôi sẽ cùng anh sang Nhật. Lần này là một lô hàng có trị giá 100 triệu USD có liên quan tới người đứng đầu Mafia Nhật Bản, người này tên là Makoto Takahashi. Có thể trong thời gian tới sẽ không thể liên lạc thường xuyên được.” Nội dung tin nhắn lập tức được chuyển đi, cục trưởng Nguyễn Thái Triều cũng đang nhận được tin nhắn.
“Cô không hề làm cho tôi thất vọng.”
Danh Sách Chương: