Lúc này Trương Thiên Hàn đã đi vào một khách sạn, thuê một căn phòng. Trực tiếp bế Trần Bảo Ngọc vào bồn tắm, mở vòi sen điều chỉnh độ ẩm vừa phải. Làn nước từ từ chảy xuống từ thớ thịt, cùng làn da có phần xanh xao của cô, tạo nên cảm giác khó tả cho người đối diện. Trong vô thức Trương Thiên Hàn nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đôi môi của Trần Bảo Ngọc, lướt nhẹ nhàng trên đôi môi ấy một cảm giác thật kỳ lạ, vừa mềm mại vừa mỏng ướt. Nhìn cô lúc này chẳng khác gì con mèo con đang ngủ say, vừa nhỏ bé nhưng cũng thật quyến rũ. Làm người khác khó mà kiềm lòng.
Trương Thiên Hàn tiến dần về phía Trần Bảo Ngọc, nhẹ nhàng nhấc đôi tay của cô sang một bên. Để lộ khuôn ngực hình giọt nước, cùng bờ vai thon gọn điểm xuyến là xương quai xanh gầy guộc. Anh nhẹ nhàng đặt lên đôi môi ấy một làn hơi ấm, trong tiềm thức cô cũng cảm nhận được một sức nóng đang truyền tới. Hình như đang có ai chạm vào cơ thể cô, còn hôn cô nữa. Đôi môi thật dày dặn, như cũng thật khô rát. Cô muốn đẩy người này ra, nhưng không thể vì không còn sức lực nữa. Người này giống như núi Thái Sơn vừa to lớn, vừa rắn chắc nhưng cũng thật dịu dàng.
Sau hàng loạt nụ hôn, lúc này Trương Thiên Hàn di chuyển đôi môi xuống bầu ngực nhậm chặt lấy nụ hoa kia. Sự khô rát chà xát, làm Trần Bảo Ngọc có chút khó chịu phát thành tiếng rên rỉ khe khẽ.
“Đau sao? Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.” Trương Thiên Hàn nhẹ nhàng điều tiết lại hành động của mình.
Trương Thiên Hàn không còn hôn nữa, thay vào đó vuốt ve nâng niu khuôn ngực của Trần Bảo Ngọc, cơ thể của cô lúc này mềm nhũn cả ra. Bàn tay vẫn nâng niu vuốt ve khắp cơ thể, mòn men xuống hông của cô nhẹ nhàng xoa nắn. Ngón tay thon dài di chuyển dần vào khe hở, bất ngờ một ngón tay ấn chặt vào bên trong, như điểm phải một huyệt đạo nào đó, vô cùng đau đớn. Trần Bảo Ngọc tỉnh dậy, phát hiện người đang hôn mình, nâng niu mình là Trương Thiên Hàn. Ngón tay vẫn tiếp tục ấn sâu vào bên trong, như cố xé toang toàn mọi thứ.
“Đau quá, mau dừng lại đi.” Trần Bảo Ngọc bất chợt phát thành tiếng, cầu xin Trương Thiên Hàn dừng lại. Nhưng anh vẫn không dừng lại.
“Đau sao? Nhưng sao tôi thấy, giống như em đang thèm khát tôi vậy. Chỗ này của em đang nuốt chặt lấy ngón tay của tôi, không rời.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
“Tôi cầu xin anh đấy, thật sự đau lắm.” Trần Bảo Ngọc khó chịu, uốn éo nhưng một con rắn trong làn nước ấm. Nước văng tung tóe ra khắp sàn, văng lên cả chiếc áo sơmi Trương Thiên Hàn đang mặc, để lộ khuôn ngực rắn chắc nâu đồng.
Khuôn mặt Trần Bảo Ngọc từ trắng bệch, xanh xao chuyển sang ửng hồng, nước mắt trên khóe mắt từ từ chảy xuống. Bất giác thấy cảnh này, Trương Thiên Hàn dừng lại rút tay ra, có chút nhíu mày. Trên tay anh lúc này có một chất dịch trắng đục, đang chảy từ giọt xuống bồn nước. Chất dịch này xuất phát trên người Trần Bảo Ngọc, hòa theo làn nước ấm. Cô thở hỗn hểnh một cảm giác có tả vừa đau đớn, nhưng cũng rất thoải mái.
Trương Thiên Hàn tắt vòi sen, bế Trần Bảo Ngọc ra ngoài. Thì lúc cô lại quàng hai tay của vào cổ anh, hôn chặt lấy đôi môi kia. Trương Thiên Hàn vô cùng bất ngờ, muốn đẩy cô ra. Nhưng cơ thể của anh lại không muốn điều đó, mặc cho cô nhíu chặt lấy đôi môi anh. Dường như không còn kiểm soát được cơ thể, càng lúc càng chặt hơn. Lúc này Trương Thiên Hàn bế trực tiếp Trần Bảo Ngọc lên giường, cởi chiếc áo sơ mi bị ướt ra. Để lộ cơ bờ vai vững chắc, cùng thân hình như tạc tượng.
Trần Bảo Ngọc nhìn thấy cơ thể của Trương Thiên Hàn ở cự ly gần thế này, dục vọng trong lòng của cô càng lúc càng nhiều hơn, bất chợt lên tiếng “Tôi muốn thêm nữa, anh cho tôi được không.” Cô điên mất rồi, mới nói điều này. Nhưng thật sự cô rất chịu khó, muốn thứ dịch ấy chảy ra ngoài.
“Em đang thèm khát thứ ấy của tôi sao? Nhưng tôi sẽ không cho em, vì đó không phải là em, mà chỉ là tác dụng của thuốc thôi. Thiên Trương Hàn cự tuyệt, vì anh biết đó không phải là cô. Nếu có thể anh muốn cô tình nguyện.
Trương Thiên Hàn đứng dậy rời khỏi giường, thì lúc này Trần Bảo Ngọc vòm người dậy ôm chặt lấy anh. Khuôn ngực của cô tỳ chặt vào ngực anh, tim bắt đầu đập mạnh hơn. Cơ thể cũng nóng dần lên, nhưng vẫn cố giữa bình tĩnh trước cô gái đang mời gọi mình. Bất ngờ Trần Bảo Ngọc cắn vào cổ anh, nhát cắn giống như muỗi chích với cơ thể như đồng sắt này. Cùng lúc này anh dùng lực đánh ngất cô đi, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Trương Thiên Hàn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, soi qua tấm gương thấy rõ vết cắn trên cổ mình.
“Người thì gầy gò, mà răng cùng sắc bén thật.”
Kế đó Trương Thiên Hàn lấy trong túi quần một hộp thuốc lá, kèm theo hộp quẹt. Đi ra ngoài ban công đứng, hít một hơi thật dài như đang suy nghĩ về điều gì. Còn Trần Bảo Ngọc lúc này đang ngủ say sưa, trên chiếc giường ấm áp.
☆Nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????
Danh Sách Chương: