• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên một ngày hôm nay, Trần Bảo Ngọc chỉ có nằm dài trên giường vì cơ thể của cô vẫn còn rã rời, vẫn chưa thể ngồi dậy nổi. Chưa kể bụng còn rất đói, tuy đã được truyền dịch dinh dưỡng trước đó nhưng làm có thể bằng đồ ăn thật được. Vừa mới nghĩ tới đồ ăn, lập tức một mùi thơm ngào ngạt xông thẳng lên mũi cô vô cùng hấp dẫn. Không phải là mơ đó chứ, cô mở mắt lê cái thân của mình ngồi dậy. Trước mặt cô lúc là một khay thức ăn được đặt trên bàn không biết từ đâu mà có, tuy có chút bán tín bán nghi nhưng bụng thì đang kêu gào thảm thiết, thôi thì cứ ăn trước rồi tính sau.

Mới ăn được vài muỗng thì lúc này có tiếng bước chân đi vào kèm theo một giọng nói ồn ồn “Ngồi dậy được rồi sao?”

Trần Bảo Ngọc quay đầu theo hướng của giọng nói có chút giật mình, ra là Trương Thiên Hàn.

“Vào sao không gõ cửa?”

“Tôi đã gõ cửa từ bên ngoài rồi, là do em không nghe thấy thôi.” Trương Thiên Hàn nói.

Trần Bảo Ngọc mặt mày trầm ngâm, cũng có thể là do cô mải mê ngắm thức ăn mà không để ý tiếng động bên ngoài “Thế anh vào đây làm gì?”

Trương Thiên Hàn mỉm cười “Tôi vào đây xem con nợ của tôi còn sống không?”

Trần Bảo Ngọc lúc này chỉ muốn chửi thẳng vào mặt anh ta, nhưng cô vẫn phải cố nhịn vì nhiệm vụ, vì lương bổng “Cảm ơn anh quan tâm, tôi rất ổn.”

Ánh mắt của Trần Bảo Ngọc lúc này đang hướng chằm chằm về phía đồ ăn, ánh mắt vô cùng thèm khát. Trương Thiên Hàn lúc này lại nảy ra một ý định “Bàn thức ăn này, em có thể ăn. Nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đáp.

“Em phải trả lời một số câu hỏi của tôi.” Trương Thiên Hàn nói.

“Được, vậy anh hỏi đi. Tôi sẽ trả lời.” Không một chút suy nghĩ Trần Bảo Ngọc nhanh chóng đáp lại, nhưng thật tâm cô đã có chuẩn bị từ trước.

“Em xuất hiện ở tiệm massage là có chuẩn bị từ trước, em tiếp cận tôi là có mục đích gì?” Thật ra Trương Thiên Hàn đã biết từ lâu mục đích Trần Bảo Ngọc tiếp cận là gì? Nhưng ta vẫn muốn xem phản ứng của cô.

Bị hỏi thẳng Trần Bảo Ngọc có chút lo lắng, không biết Trương Thiên Hàn đã điều tra ra được gì? Nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời “Anh đáng giá cao tôi quá rồi, tôi không có mục đích gì cả. Đơn giản chỉ là sự trùng hợp thôi, bị đuổi ra khỏi ngàng, cũng chỉ muốn kiếm chút tiền sống qua ngày thôi. Mà không phải anh cũng từ nói với tôi, không được rời xa anh nửa bước sao.”

“Đúng là tôi có nói như vậy thật. Nhưng muốn làm người phụ nữ bên cạnh tôi, thì còn phải xem hành động của em.” Trương Thiên Hàn nhếch môi.

“Ai muốn làm người phụ nữ của anh chứ.” Trần Bảo Ngọc muốn hét thẳng vào anh ta những lời này, nhưng cô biết mình không thể nói những lời này. Đành suy nghĩ nói một câu khác “Thế anh nghĩ tôi phải làm gì?”

“Đó là chuyện em phải tự tìm lấy, nếu anh nói ra thì còn là gì thú vị.” Vừa nói Trương Thiên Hàn tiếp gần lại Trần Bảo Ngọc, nâng cầm của cô lên.

Theo phản xạ cô nhanh chóng hất tay anh ta ra “Tuy tôi là con nợ của anh, nhưng cũng không vì vậy, mà có thể tự tiện đụng vào cơ thể của tôi.”

Trương Thiên Hàn lùi về phía sau vài bước “Tôi sẽ không đụng vào cơ thể của em nữa. Thế em có biết một người tên là Makoto Takahashi không?”

Trần Bảo Ngọc lắc đầu “Tôi không biết, là người Nhật sao?”

“Vậy là cô ấy, không nhớ chuyện đó rồi?” Trương Thiên Hàn suy nghĩ thầm trong đầu. Sau một hồi suy nghĩ, anh ta nhìn lên phía cô rồi đáp “Tôi hỏi xong rồi, em có thể ăn uống tự nhiên.”

“Chỉ hỏi mấy câu đơn giản vậy thôi sao? Trương Thiên Hàn anh đang suy nghĩ gì trong đầu vậy?” Trần Bảo Ngọc lắc đầu không hiểu, nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm, tiếp tục đưa thức ăn vào trong miệng.

Nhìn bộ dạng ăn uống của cô, khéo miệng anh ta bỗng nhếch lên, ghé sát vào tai cô “Anh vẫn nhớ mùi hương đó của em, muốn thưởng thức lại dòng máu ngọt ngào đó của em, vì vậy nhớ ăn nhiều một chút.”

Trần Bảo Ngọc sững sờ mở to đôi mắt “Anh ta đang nói gì vậy? Không lẽ anh ta đã biết chuyện cô cho anh ta uống máu ở khu rừng, chắc chắn là Hoàng Ưng nói chứ không ai vào đây.” Cô nghiến răng đáp “Anh đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.”

“Chuyện này là do em khơi mào trước mà, đâu phải do anh.” Trương Thiên Hàn tiếp tục nói nhỏ vào tai cô, như một dòng điện làm tai cô đỏ hết cả mặt.

Vì quá tức giận nên Trần Bảo Ngọc đã thét lên “Trương Thiên Hàn, anh biến thái vừa thôi.” Vừa nói xong, cô biết mình đã lỡ lời không biết anh ta sẽ làm gì cô tiếp theo đây.

Trái với suy nghĩ của cô, Trương Thiên Hàn không hề tỏa ra tức giận và còn nở nụ cười quỷ dị kèm theo đó một ánh mắt kỳ lạ. Ánh mắt này làm cô có chút sợ hãi, muốn thu mình lại “Anh…. anh muốn gì đây?”

Trương Thiên Hàn nhưng muốn nói điều gì, nhưng lúc này từ bên ngoài truyền tới giọng của Hoàng Ưng “Lão đại, có điện thoại từ nước ngoài gọi tới. Tự xưng là Campo nói muốn gặp lão đại.”

“Campo, khi không gọi về Việt Nam làm gì? Ngươi kêu hắn đợi đi.” Trương Thiên Hàn đáp.

Sau đó anh ta nhìn về phía Trần Bảo Ngọc, rồi rời đi. Cô cảm thấy mình như vừa thoát một kiếp nạn vậy, ánh mắt đó quá đáng sợ rồi. Nhưng thể anh muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, sau sự việc này càng phải cẩn thận hơn, vì Trương Thiên Hàn là một người có tâm tư khó đoán.

…………

Sau khi ăn xong thức ăn trên khay, Trần Bảo Ngọc cũng đã lấy lại sức lực. Cô đi ra khỏi phòng, thì bắt gặp Hoàng Ưng và Vô Minh đang tập bắn súng ngoài vườn. Cô nhớ lại sự việc hồi trưa liền chất vấn Hoàng Ưng “Sao anh lại chuyện đó cho tên Trương…., cho lão đạo biết vậy?”

Hoàng Ưng thở dài “Cô không biết tình hình lúc đó đáng sợ thế nào đâu, tôi mà không nói, ê đầu liền khỏi cổ đó.”

“Thật là tức chết mà, cái tên biến thái đó.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng chửi rủa.

Hoàng Ưng nhưng nghe được gì đó “Cô đang nói gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi “Hồi trưa tôi nghe chắc tới một người tên là Campo, có thể nói cho tôi biết được không?”

Thôi lẽ bình thường, những chuyện nội bộ của tổ chức hay việc liên quan tới lão đại, sẽ không tiếc lộ cho người ngoài. Nhưng Hoàng Ưng và Vô Minh, cảm nhận được cô gái này có gì đó rất đặc biệt với lão đại, chưa kể còn đem cô gái này về nhà. Nên họ cũng không ngại tiếc lộ cho cô biết “Campo Fiorito là bạn thân của lão đại hồi ở Ý, nghe nói lần có một chút vấn đề lô hàng ở Nhật Bản, nhưng không tiện ra mặt nên muốn giờ lão đại giải quyết.”

“Là lô hàng gì vậy?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi.

“Là lô hàng vũ khí có trị giá hơn 100 triệu USD, bán cho thân nhân người Nhật. Nhưng nghe đâu Campo có xảy tranh chấp với người đứng đầu Mafia Nhật Bản, là Makoto Takahashi.” Hoàng Ưng giải thích.

“Lô hàng vũ khí lớn như vậy sao? Mình phải tìm cách đi theo Trương Thiên Hàn, còn Makoto Takahashi nữa người này là ai? Mình có nghe anh ta nhắc tới người này.” Trần Bảo Ngọc suy nghĩ trong đầu.

Kế đến cô đi vào trong phòng ngủ tính báo tin này cho cục trưởng biết. Nhưng chưa kịp bấm nút điện thoại gọi, thì Trương Thiên Hàn đã bất thình lình xuất hiện trước mặt cô “ Em tính gọi cho ai sao?”

“Tôi có gọi cho ai đâu?” Trần Bảo Ngọc ấp úng trả lời, vội giấu điện thoại sau lưng.

Đột nhiên Trương Thiên Hàn quỳ hai gối xuống, đẩy Trần Bảo Ngọc nằm ngửa xuống giường “Chuyện của anh với em hồi trưa vẫn chưa nói xong đâu?”

“Anh với tôi có chuyện có gì để nói chứ, nhưng anh có thể ngồi dậy được không? Tư Thế này không thích hợp để nói chuyện đâu.” Trần Bảo Ngọc cố gắng đẩy Trương Thiên Hàn ra xa, nhưng cơ thể anh ta thật sự rất nặng.

“Vậy em muốn tư thế như thế nào?” Nói xong, Trương Thiên Hàn lật người cô lại, nằm đối diện khuôn mặt hai người lúc này kề sát vào nhau. Anh ta ôm chặt lấy cô như một chiếc ôm gối, nâng niu vuốt ve. Do ôm quá chặt, Trần Bảo Ngọc có chút khó chịu vì không cử động được “Trương Thiên Hàn, anh muốn nói gì thì nói nhanh đi. Tôi còn có chuyện khác cần làm.”

“Trời cũng đã gần tối rồi, em còn muốn đi đâu? Không phải, em rất thích ngủ sao? Vậy em ngủ chung anh đi.” Giọng nói của anh ta như có ma thuật, rót vào tai của của Trần Bảo Ngọc, làm cô có chút đỏ mặt.

“Anh đang nói gì vậy? Sao tôi có thể ngủ chung với anh được.” Trần Bảo Ngọc đáp.

Trương Thiên Hàn có chút khó chịu lên tiếng “Vậy tôi cho em hai sự lựa chọn, một là ngủ chung với tôi trên giường, còn hai là nằm dưới đất, em chọn đi.”

Những ngày qua tiếp xúc với Trương Thiên Hàn Trần Bảo Ngọc cũng đã biết tính cách bá đạo của anh ta, dù cô có chọn cách nào đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ lôi cô lên giường. Chỉ bằng chọn con đường đầu tiên ngay từ đầu.

“Trong lúc tôi ngủ, anh…. anh không được làm gì tôi đó.”

“Được, anh sẽ không làm gì em.” Trương Thiên Hàn nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nói.

Đúng tối hôm đó Trương Thiên Hàn không làm gì Trần Bảo Ngọc cả, quần áo trên cô vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng cô không hiểu tại sao cơ thể có gì không ổn lắm. Phần ngực thì đau nhức, giống như bị ai đó xoa bóp một cách mạnh bạo, phần cổ thì có một vết bầm đỏ tía giống như bị ai đó dù lực cắn vào. Cô quay sang về phía Trương Thiên Hàn đang nằm ngủ ngon lành, đoán mười phần chuyện này là do anh ta gây ra chứ không phải ai khác. Đúng không nên tin lời của ông đàn khi đang trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK