Bạch Yên Chi hướng mặt nhìn bé con Đình Khêu đang nô đùa với các em…
Rồi chợt cô thấy hai khủy tay của Lục Thừa Cẩn xưng đỏ.
“Tay của anh? Anh lại làm anh bị thương thế?”
Lục Thừa Cẩn xoa đầu ủi anh cô gái nhỏ, đối với anh, ngoài lo cho cô thì số thương tích này có là gì đâu. Anh không thể để cô biết chính anh trai ruột của mình có tà ý với anh…
[…]
Toà nhà cao tầng Tập Đoàn Mặc Đình.
“Nói…!!!”
- “Ầm.”
“Phong Du, nói đi…! Tại sao kết quả điều tra năm đó, lại cho kết quả Lạc Vy là em của Bạch Yên Chi hả?”
Mặc Đình Ngôn trong phòng tổng giám đốc, đè Phong Du xuống bàn tra hỏi, hắn dồn hết bực tức, muốn bóp đứt thanh quảng của tên lừa đảo này. Trước giờ hắn luôn tin tưởng cánh tay đắt lực này, ai dè hắn bao che cho Lạc Vy.
“Tôi là bất đắt dĩ!” Phong Du nằm yên không kháng cự gì. Bởi anh trai nào lại không thương em gái. Năm đó khi Mặc Đình Ngôn nhờ anh tra khảo Lạc Vy dưới hầm tối. Anh phát hiện ra nuốt ruồi bên ngực trái của Lạc Vy, sao đó xét nghiệm ADN mới biết ra Lạc Vy đúng là cô em gái bị thất lạc.
- “Bốp.”
Mặc Đình Ngôn nghiến răng đấm vào mặt Phong Du, hắn vì áy náy chuyện Bạch Yên Chi chết mà bù đắp cho em gái của Bạch Yên Chi, còn tìm mẹ của vợ cũ, ai dè nuôi ong tay áo, tên khốn này dựng lên một kết quả giả. Hại hắn 3 năm trời bù đấp sai người, còn nuôi con người ta…
Ha… giờ thì hay rồi, Bạch Yên Chi trở về nhưng không còn yêu hắn nữa, chứng kiến vợ con ở bên em trai hạnh phúc, lòng hắn đau lắm.
“Nói đi… năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Yên Chi bỏ đi…hả…?” Hắn gào lên xách cổ áo đối phương tống vào tường.
- “Rầm.”
“Tôi không biết gì cả?”
Phong Du lắc đầu, hai tay siết chặt, không anh trai nào lại bán đứng em gái cả. Dù anh ta biết rõ Bạch Yên Chi hiểu lầm chuyện Mặc Đình Ngôn ép cô phá thai, chẳng những thế còn nghĩ Mặc Đình Ngôn đã sai Lạc Vy mang cô đến bên viện hủy giọt máu của hắn. Anh ta phát hiện điều đó, nhưng Lạc Vy khi đó đã nài nỉ anh ta giữ bí mật vì Lạc Vy nói đứa bé trong bụng cô ta cần có cha. Mủi lòng với đứa bé đang tượng hình và tình yêu của em gái với Mặc Đình Ngôn. Anh ta đành hy sinh Bạch Yên Chi.
“Mẹ nó… Anh cứng họng à?.. Từ sau anh cút khỏi mắt tôi ngay!” Mặc Đình Ngôn thả tay ra, chỉnh lại cà vạt, hắn biết tên này chả nói thật đâu? Đã vậy hỏi nhiều vô ích.
“Anh đuổi việc tôi!” Phong Du tiến lên một bước, Mặc Đình Ngôn lui nữa bước, hắn cảm thấy quai quái với anh mắt nhu tình kìa lạ của Phong Du.
“Khốn kiếp…anh muốn cái gì? Muốn đánh tôi à?”
- “Ầm.”
Mặc Đình Ngôn vừa dứt lời Phong Du giữa hai tay hắn trên đầu ép vào tường. Hắn cảm thấy có chút không ổn, rốt cuộc tên Phong Du này muốn làm gì hắn chứ.
“Thả ra!.. Mẹ nó… anh bị điên hả? Tôi là không chứa chấp tên lừa gạt như anh đấy!!!” Dứt lời hắn phản công đạp thẳng vào bụng đối phương, rồi nhanh chống xoay người mở cửa, gầm giọng nét mặt đầy phẫn nộ:
“Anh cút ra khỏi đây cho tôi!!!”
Phong Du siết chặt hai nắm đấm tiến đến trừng mắt giận dữ, căn bản anh ta không hề ưng thái độ của Mặc Đình Ngôn, quá khứ tuổi thơ thì ai chả có. Phong Du rất thương hoàn cảnh mồi coi mẹ của Mặc Đình Ngôn, bởi mẹ của Phong Du cũng mất sớm khi anh ta vừa tròn 3 tuổi.
Chuyện của Lạc Vy đúng là anh ta sai, nhưng không phải vì thế mà mất đi tình tri kỉ với Mặc Thiếu ngang tàn này.
“Tôi không đi!”
“Kệ anh!”
Mặc Đình Ngôn vừa dứt lời Phong Du lại một lần nữa tống anh vào tường, trừng mắt: “Tôi nói rồi, cả đời bám lấy anh đấy! Lật bài ngửa luôn không cần gọi thiếu gia con mẹ gì nữa!”
“Phong Du… anh điên hả?” Mặc Đình Ngôn đẩy Phong Du ra, xoay người bỏ ra ngoài. Hắn vào thang máy xuống tầng trệt lái xe đi, suy nghĩ của hắn lúc này là muốn biết rốt cuộc 3 năm trước đưa Bạch Yên Chi đến biệt thự hoàng gia, là một căn cứ bí mật, ngoài Phong Du và cha hắn thì còn ai biết nữa chứ. Não hắn bây giờ thông rồi, nhất định phải hỏi rõ Bạch Yên Chi.
- “Két.”
Chiếc Bugatti dừng lại trước sân chung cư Duyệt Tường, hắn bước xuống xe nhìn xung quanh, bản thân chả biết đường nào lên chung cư của Bạch Yên Chi ở. Ngày quay trở lại này hắn không có số điện thoại của cô, mà zalo năm xưa hắn nhắn tin cô đã xoá lâu rồi.
Đôi giày âu đi tới đi lui cạnh xe, người đàn ông nôn nóng gặp Bạch Yên Chi và bé con.
Bạch Yên Chi bước xuống sân thấy chiếc xe quen thuộc, nhìn biển số đúng là xe của chồng cũ, cô lách đi đi hướng khác tránh mặt. Nhưng sao qua khỏi con mắt tinh tường của người đàn ông si tình. Một cảm giác thân quen làm sao hắn không phát hiện được.
Hắn vọt lên trước chặn đầu, cô cau mày kho chịu đẩy hắn sang bên.
“Bạch Yên Chi! Em đứng lại cho anh!”
Cô vờ như không nghe không thấy, lướt đi luôn, hắn nào buông tha, vác cô quoăng vào xe.
Xoay vô lăn, vừa nhìn qua gương hậu thấy cô bò dậy liền hỏi: “Rốt cuộc 3 năm trước tôi làm gì sai hả?”
Cô nhìn qua cảnh vật lướt qua, trầm giọng nói: “Mặc Thiếu, dừng xe…”
- “Bốp.”
Hắn đập tay mạnh bạo vào lăn, làm cô gái ngồi sao hết hồn.
Anh ta lại nổi khùng gì nữa đây, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Bạch Yên Chi chạm tay vào chốt cửa, hắn liếc thấy, liền trầm giọng u ám:
“Cô mở cửa đi, tôi đem chôn cô ngay!”
“Anh…”
“Anh cái gì…? Tôi là vậy đó, nói nhẹ nhàng không nghe. Sao cô lỳ thế!”
Bạch Yên Chi đúng là không cãi lại tên Mặc Đình Ngôn bá đạo này.
“Anh muốn gì?”
Hắn nhếch mép, ánh mắt trêu ghẹo in vào gương hậu. Cô cảm nhận tên chồng cũ này có mưu đồ gì đó gê gốm.
“Anh nói đi!”
“Biết nói gì?” Hắn cười cười trêu ghẹo, thấy cô gái phía sao xù lông, làm hắn thêm phấn khích, miễn là còn gặp thì hắn vui rồi.
“Mặc…Đình… Ngôn…” Bạch Yên Chi phùng man trợ má, gằn họ tên hắn.
“Ai… nha…! Vợ yêu… em còn nhớ rỏ họ tên chồng thế à?”
“Đồ mặt dày.”
Cô càng chửi hắn càng hứng thú ghẹo, hắn bấu cằm soi gương hậu, nháy mắt với cô.
“Cũng không dày lắm! Ha… Vẫn đẹp trai!”
“Đồ tự luyến!”
Bạch Yên Chi vừa dứt lời xe đã dừng lại trước biệt thự Hoàng Gia, cảnh tường mưa gió 3 năm trước như vẫn còn đang hiện hữu trước mắt.
“Đưa tôi về đây làm gì?”
“Tra khảo!” Mặc Đình Ngôn lạnh giọng trả lời, đồng thời nắm tay cô kéo vào biệt thự. Cô cảm nhận bàn tay hắn vẫn ấm như ngày nào, dáng lưng cao ráo, bước phía sau nhìn tấm lưng như một bức tường che mưa chắn gió cho cô, mùi hương trên người hắn rất dễ chịu.
Bạch Yên Chi không phủ nhận chính tính cách lạnh lùng nhưng bá đạo của Mặc Đình Ngôn thu hút cô, nếu hắn không phải anh trai thuở nhỏ cô cứu, thì cô vẫn thích hắn và yêu người đàn ông này.
Nhanh chóng hắn đã đưa cô lên căn phòng có hoa oải hương, và vật dụng y chang phòng mà hắn từng sắp xếp cho cô. Căn phòng này có một bức ảnh người phụ nữ mang nét mặt tựa cô.
“Anh đưa tôi lên đây làm gì?”
“Cô nói đi… 3 năm trước cô lên đây đúng không?” Hắn vừa nói vừa lục tấm hình nữ nhân trong quyển sách trên bàn, chìa ra trước mặt cô, rồi nói tiếp: “Có phải vì bức ảnh này, mà cô bỏ đi không?”
“Ừ!” Bạch Yên Chi nhìn người trong ảnh rồi nhớ lại hắn mang bộ đồ y chang trong ảnh cho cô mặc, cái thứ gì hắn sắp xếp trong phòng cô điều giống vật dụng trong căn phòng này. Trước đó hắn còn nói dư sức nuôi hàng tá phụ nữ ở đây.
Danh Sách Chương: