“Vâng!” Bạch Yên Chi nhẹ giọng trả lời.
Lục Hàn Quyết bước lại ôm trọn hai đứa con số khổ. Ông mong quyết định giúp chúng nó là tốt…
[…]
“Á!”
Cô bé gái khoảng 3 tuổi, mái tóc dài xoăn, khuôn mặt bầu bĩnh, hàng chân mày ngang nhạt, thế nhưng bù lại đôi mắt to tròn long lanh như hạt sương mai, cặp lông mi cong vút, chiếc mũi thon gọn hài hoà, khuôn miệng cười duyên có hai răng khểnh, đặc biệt nốt ruồi son nơi đuôi mắt trái, diện chiếc váy công chúa màu hồng trong cô bé như một búp bê thu nhỏ.
Cô bé xuống sân khu chung cư mua đồ giúp mẹ, đang lo ton thì va phải một người đàn ông cao lớn khoát trên người bộ âu phục toát lên khí chất lịch lãm, té nhàu bất giác la lên một rồi nằm sõng soài dưới sân cỏ.
Người đàn ông cúi xuống chìa tay muốn kéo bé con dậy, ai dè bé con bật lên dang tay câu vào cổ người đàn ông, khiến người đàn ông sựng người và giây rồi bất đáp dĩ bế cô ngồi trên cánh tay to khoẻ. Bé con thi triển khứu giác ngửi ngửi đảo từ cổ xuống ngực áo dụi dụi chiếc mũi nhỏ vài cái nơi bờ ngực to, hai bàn tay bé xíu vẽ vời theo những múi cơn lờ mờ sau lớp áo somi trắng mỏng rồi giọng lãnh lót phán phán:
“Chú có mùi sát khí nồng lắm! Nhưng mà thân hình chú đẹp nên con tạm tha!..hí hí…” Nói xong còn cười thúc thích, đôi mắt tròn loé lên tia giảo hoạt.
Người đàn ông quay người ra xe khuôn mặt cau có của Mặc Đình Ngôn lộ diện, tiện tay hắn ghì đầu bé con bắt cô bé áp vào ngực ngửi lại, giọng nói ầm trầm:
“Bé con, là hương nước hoa của người giàu rõ chưa?”
“A… Cha con giàu hơn chú á, có cả công ty lớn lắm!”
Cô bé vừa nói vừa đưa tay vẻ vời diễn tả, chợt ánh mắt hắn va phải nốt ruồi son nơi đuôi mắt trái của cô bé rồi vô thức sờ nốt ruồi nơi đuôi mắt mình, rồi thình lình hắn có cảm giác cô bé này tổng thể khuôn mặt mang nét giống Bạch Yên Chi, và nốt rùi tựa hắn.
Lẽ nào, bé con này? Mà chắc không phải đâu, con bé có cha mà!
“Bé con, đùa đủ rồi, nhà ở đâu chú đưa về!” Mặc Đình Ngôn dùng giọng ngọt ngào nhất từ trước đến nay vỗ về con nít.
Hắn không có kinh nghiệm dỗ con nít, bởi con trai của hắn cứ thấy mặt hắn là khóc um sùm lên. Giờ đã 3 tuổi nó cũng không tiến triển hơn.
Hắn vô cùng kinh ngạc, hôm qua thì cậu bé ma lanh, còn hôm nay là cô bé gan lỳ, và rõ ràng chúng có sở thích ngửi ngửi người hắn, đặt biệt chả hề khóc nhè, dè chừng gì hắn, và mang lại cho hắn cảm giác gần gũi khó tả.
“Chú ơi?”
“Chú ơi!”
“Chú…”
Cô bé qua tay trước mắt hắn người đàn ông tâm hồn lơ đễnh xa xâm, gọi mãi mới nhận được ánh mắt dịu dàng, và đôi bàn tay vỗ về lưng cô bé.
“Thả con xuống đi!” Cô bé cất giọng làm nũng đáng yêu, hai bàn tay nhỏ áp vào đôi gò má hắn lướt tới trượt lui mấy cái, rồi đột nhiên véo véo má người đàn ông mới gặp này. Đôi mắt đào hoa của hắn bất giác trừng to đáng sợ dán vào khuôn mặt cô bé đang làm càng, tàn phá khuôn mặt hắn. Chắc cô bé gan dạ hoặc là không biết đang chọc vào một đại tổng tài lãnh khốc.
“Sao thế?” Hắn kinh ngạc hỏi lại cô bé, và nhận được câu trả lời.
“Chú của con kia rồi.”
“Chú sao?” Hắn nhìn theo ngón tay của cô bé, bỗng tròng mắt dãn rộng hết cỡ, đôi lông mày rồng châu lại. Cảnh Đình Khêu bước tới gần bá vai cậu bạn thân cười tít mắt xả giao, đồng thời vươn tay bế cô bé đang vươn hai tay biểu cảm đòi bồng.
“Đình Đình, con lại chạy nhảy lung tung à!” Cảnh Đình Khêu bế cô bé tựa vào ngực mình, thuận tiện cho cô bé nhìn người đàn ông lạ.
Trong lòng Mặc Đình Ngôn bỗng khó chịu kỳ cục, cô bé mới cho hắn cảm giác thoải mái sau ngày dài làm việc ở công ty về, bởi hắn ghé qua Chung cư này gặp đối tác làm ăn, nhưng vội quá đụng trúng cô bé dễ thương này. Hắn nghĩ nếu con bé là của hắn và Bạch Yên Chi thì hay biết mấy.
"Đình Khêu… cô bé này?
Như thấu được ngụ ý qua đôi mặt nghi ngờ xen lẫn hy vọng của đối phương, Cảnh Đình Khêu mím môi ậm ự hồi lâu, đôi mắt ẩn chứa tâm cơ tránh né ánh nhìn trực diện đại tổng tài uy nghiêm trước mặt, anh bước lùi về sau vài sải rồi gải gải gáy nét mặt thấp thỏm, khẽ nói với ngữ điệu trầm bổng:
“À!.. Con bé là con gái của Từ Thiên Uy.”
“Hả?” Mặc Đình Ngôn tròn mắt nghi ngờ. Từ Thiên Uy lấy vợ bên Nhật Bản ư? Sao mình không hay biết ta?
Đúng vậy vào 3 năm trước Từ Thiên Uy cũng bay sang Nhật Bản Định cư.
“Thật sự là còn của Uy Uy?” Mặc Đình Ngôn dùng ánh mắt tra hỏi cắm vào đôi mắt xen lẫn bất an của đối phương.
Chú U…y…ùm…um… cô bé lên tiếng liền bị bịt miệng.
“Đình Đình về thôi.” Dứt lời Cảnh Đình Khêu dùng ánh mắt tạm nói lời tạm biệt Mặc Đình Ngôn rồi vào xe Lamborghini rời đi nhanh chóng. Để lại ngàn nghi vấn trong tâm Mặc Đình Ngôn, hắn cảm thấy Cảnh Đình Khêu gấp gáp rời đi thì phải.
[…]
Trong căn hộ chung cư ngồi ở sofa đôi trai gái cười nói vui vẻ.
“Yên Chi, về mấy hôm rồi, em tính trốn biệt trong nhà hả?”
Lục Thừa Cẩn tựa sofa, vắt chân nhịp nhịp, nâng ly nước hớp một ngụm đồng thời quan sát đôi mắt trầm tư của nữ nhân,vốn nhận ra người con gái anh yêu chiều, suốt 3 năm dài đằng đẳng vẫn còn vấn vương người cũ, dù bao năm qua anh cố bù đắp bao nhiêu, cũng điều không lấp đầy khoảng trống trong tim cô gái này.
Ông trời đúng là đày đoạ Lục Thừa Cẩn đêm anh đặt vào cục diện trớ trêu ‘tình anh duyên em.’
“Em sắp xếp cái đã, phải tìm việc làm chứ, công học hành bấy lâu.”
“Ừ!” Lục Thừa Cẩn ừ một tiếng, bỗng sắc mặt nhăn nhúm đau đớn tay ôm ngực, tay còn lại che miệng ho vài cái, anh lập tức đứng dậy chạy vào phòng tắm, thả lòng bàn tay đầy máu đỏ sẫm vào lavabo, rồi mở nước xả ngay. Mình ngày càng suy kiệt rồi sao? Không được mình chưa sắp xếp tốt cho Yên Chi, không thể có chuyện lúc này được.
Lục Thừa Cẩn nhanh chống móc hủ thuốc trong túi ra thả ngay vào họng một viên, cầm cự chống chỏi cơ đau nhói.
Bạch Yên Chi ngồi ngoài nhìn hướng nhà tắm tò mò, bước tới cửa phòng tắm thì chạm mặt Lục Thừa Cẩn bước ra.
“Anh không sao chứ?”
“Không!”
Lục Thừa Cần gật đầu trả lời và ôm Bạch Yên chi vào lòng vỗ về rồi nhanh chóng bước vào phòng ngủ.
[…]
Biệt thự Mặc Gia.
Ở phòng khách, Lạc Vy nhẹ nhàng thổi nguội muỗng cháo nói, cậu bé 3 tuổi ngồi cạnh nghịch ngợm đồi chơi, nào là máy bay, xe tăng, tàu điện ngầm,…
“Tiểu Đào, ăn đi…” Lạc Vy đút cháo cho đứa con trai nhõng nhẽo, thật khiến cô ta khó chịu, ném phăng chén cháo xuống sàn.
- “Xoảng.”
“Thật phiền chết đi được, ăn uống khó chiều!”
Lạc Vy vừa lẩm bẩm vừa bóp miệng thằng bé 3 tuổi nghiếng răng, trừng đôi mắt ghét bỏ, bởi từ khi sinh nó ra, cha nó chưa bao giờ ngó ngàn tới cô ta, mà cứ châm châm yêu thương chiều chuộng nó.
- “Reng reng.”
Đang cáu gắt thì điện thoại Lạc Vy reo lên, thấy Triển Cảnh gọi tới, nét khó chịu chuyển sang niềm nở, giọng điệu ngon ngào.
“Honey… em nghe nè!”
Giọng nam ấm áp bên kia cất lên: [Em yêu, em nói 16 giờ qua, có biết anh chờ cả tiếng rồi không?]
Bên kia còn có tiếng nhạc vũ trường i ỏi, trai gái cười nói um sùm, tiếng cụng ly leng keng.
“Đợi xíu, em đang cho con ăn xong đã.” Lạc Vy vừa nói vừa lên lầu, thoáng chốc cô ta đã thay quần áo xong xui, bước xuống liếc thằng bé đang cô đơn trên sofa chơi đùa đồ vật.
“Phiền phức thật, sao mình lại ngu ngốc vì Mặc Đình Ngôn mà sinh ra thứ nghiệt chúng này chứ!”
Cô ta bước lại nhà bếp gọi bà vú: “Vú Mai lo cho cậu chủ nhỏ!..Bảo với thiếu đêm nay tôi không về.”
“Vâng!” Vú Mai lắc đầu ngao ngán, 3 năm qua thiếu phu nhân này được chiều chuộng muốn gì được đó, toàn đi đêm quên lối về, bà chả hiểu nỗi vợ chồng nhà này. Chỉ thương tiểu thiếu gia thiếu vắng tình thương của mẹ, cha thì lại suốt ngày bận công việc.
Căn biệt thự này lạnh lẽo không có mùa xuân từ khi Bạch Yên Chi rời đi. Mặc Đình Ngôn đã đuổi hết người làm cũ theo yêu cầu dưỡng thai của Lạc Vy.
Thật ra là Lạc Vy cứ nghe lũ người hầu nhắc về Bạch Yên Chi công dung ngôn hạnh, lại còn dám còn đem lối sống của cô ta ra bàn tán, cô ta rất căm ghét và đố kỵ với Bạch Yên Chi, dựa vào cái gì mà Bạch Yên Chi được đàn ông đẹp trai thế lực vây quanh chứ?
Chi là một đứa con gái mất trinh nhơ nhuốc thôi mà, có đắp lên người lụa là gấm vóc cũng đâu xinh đẹp và cao quý như thân phận tiểu thư của cô ta. Đúng vịt mà đòi hoá thiên nga.
Danh Sách Chương: