“Cô ta chu đáo thật, phải chi dịu dàng, nghe lời nữa thì tốt rồi!”
Bạch Yên Chi rời khỏi phòng không biết phải ngủ ở đâu thì đột nhiên cửa phòng Lâm Hạ Miên mở ra. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hạ Miên vương tay xoa đầu Bạch Yên Chi mỉm môi an ủi, kèo cô vào phòng.
“Yên Chi, ngủ với tôi đi! Mặc Đình Ngôn có tuổi thơ bất hạnh, nên tính khí anh ấy không tốt lắm, anh ấy ưa ngọt không ưa cứng đâu.”
Lâm Hạ Miên chỉnh ga, mở chăn vỗ vỗ vị trí cạnh mình, bất giác thấy Bạch Yên Chi lưỡng lự, cô ta chưng hửng, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Hạ Miên, cô rất am hiểu Mặc Đình Ngôn.”
Lâm Hạ Miên nhìn điệu bộ nghiêm túc của đối phương liền cười khẩy: “Úi dời, tôi lớn lên cạnh anh ấy mà, nếu không có Lạc Vy thì tôi làm vợ Đình Ngôn lâu rồi.”
“Ờ!” Bạch Yên Chi trưng ra vẻ mặt trầm buồn, khiến Lâm Hạ Miên phút chốc dạ cũng trùng xuống, luống cuốn an ủi.
“Thôi mà, cô là vợ Đình Ngôn rồi, tình cảm từ từ vung đắp được thôi.”
Dứt lời Lâm Hạ Miên kéo Bạch Yên Chi nằm xuống giường phủ chăn ngang bụng cả hai, tay gối đầu nói tiếp: “Cô yêu Mặc Đình Ngôn khi nào?”
Lâm Hạ Miên vốn nhìn ra Bạch Yên Chi ghen nên mới chống đối Mặc Đình Ngôn.
Bạch Yên Chi lặng thinh không trả lời, Lâm Hạ Miên với tay bật đèn ngủ, phủ chăn ấm cho người nằm cạnh, khẽ nói: “Thôi ngủ đi!”
Chớp nhoáng đã là sáng ngày hôm sau. Mặc Đình Ngôn choàng tỉnh, sau khi vệ sinh cá nhân xong, bước xuống lầu thấy ba nữ nhân của đời mình đang ngồi ở sofa tán gẫu. Cả ba thấy hắn bước, Lạc Vy nhanh nhẩu khoát tay hắn.
Lâm Hạ Miên cau mày nhìn qua Bạch Yên Chi ngó lơ không quan tâm sự việc, đột nhiên ly nước trên bàn được Lâm Hạ Miên chớp lấy tạt vào mặt Mặc Đình Ngôn.
Mặc Đình Ngôn nhìn người vừa tạt nước mình bằng ánh mặt lạnh lùng âm lãnh. Là ánh mắt chưa bao giờ Lâm Hạ Miên nhận được, cô ta có phần rung, không khí trong gian phòng khách gần như đóng băng.
“Ha…em dám làm thế với anh…” Hắn gằn giọng thả Lạc Vy ra, bước qua muốn tóm cổ Bạch Yên Chi hỏi tội thì Lâm Hạ Miên chụp tay hắn lại, trừng mắt khó chịu.
“Đình Ngôn, anh lại muốn đánh Yên Chi sao?”
Hắn đẩy người cản trở san bên vừa bức tức nói: " Cô ta thuốc nước em cái gì hả? Cả em cũng hết thương anh!"
“Anh bình tĩnh coi!” Lâm Hạ Miên ôm con người bốc lửa ngăn lại. Khi nãy lạnh toát, bây giờ lại nóng hơn núi lửa phun trào.
Bạch Yên Chi nhận thấy tính cách của Mặc Đình Ngôn có vấn đề, đặc biệt là câu “Cả em cũng hết thương anh?” Cô nghĩ lẽ nào trong tuổi thơ của Mặc Đình Ngôn có mất mác tình thương sao? Chả phải cha rất yêu thương anh ta sao? Khoang đã, vậy mẹ anh ta đâu?
Bạch Yên Chi buông lời: “Tôi chả cướp người yêu thương anh. Chỉ tại anh quá đáng thì Hạ Miên bất bình thôi.”
Mặc Đình Ngôn đột nhiên bình tĩnh lại, bỏ lên lầu thay âu phục khác, vác xác đến công ty, ngồi ở ghế tổng chống cằm suy ngẫm, ánh mắt hiền hoà lúc sáng của Bạch Yên Chi giống hệt đôi mắt của mẹ hắn mỗi lần hát ru con thơ.
“Thật ra mình sao vậy? Sao tim nhói đau đến thế này? Mẹ ơi!”
“Cạch.”
Tiếng cửa làm hắn giật mình, nhìn ra cửa là Lục Thừa Cẩn bước vào, hắn sực nhớ ra hôm nay có lịch hẹn bàn bạc mở công ty mỹ phẩm và nước hoa ở Trường Lạc.
Lục Thừa Cẩn đã gõ cửa nhưng không nghe phản hồi nên mới đẩy cửa vào, anh bước lại sofa ngồi, Mặc Đình Ngôn nhõm dậy bước theo.
Mặc Đình Ngôn nhìn Lục Thừa Cẩn rất lâu, thật sự muốn hỏi chuyện của Lục Hàn Quyết, tuy nhiên mím môi nén lại.
Lục Thừa Cẩn lật xem từng trang dự án thấy rất tốt, ngẩn lên giật mình bởi anh nhìn kỳ quái của Mặc Đình Ngôn, bèn nói:
“Mặc tổng, không phải anh đang mê tôi chứ?”
“Làm gì…gì có!” Nét mặt hắn đầy bối rối, trong khi Lục Thừa Cẩn thuận miệng trêu chọc thôi.
“Tôi đùa anh xíu, căng thẳng làm gì? Tôi mê gái, nên anh có mê tôi cũng vô ích…Ha!”
“Anh…” Mặc Đình Ngôn trừng mắt lạnh cắm vào đôi mắt giảo hoạt của đối phương. Tay cũng siết chặt.
Rõ ràng là chảy chung dòng máu, cùng cha cùng mẹ mà hệ điều hành khác xa nhau quá.
Lục Thừa Cẩn ký tên vào hợp đồng xong đẩy sang bên, ngẩn nhìn vào đôi mắt âm lãnh của Mặc Đình Ngôn, giọng khẽ khàng: “Anh hãy đối xử tốt với Yên Chi, chuyện ở quán bar lần trước, tôi đã ghim anh rồi đấy!”
Mặc Đình Ngôn cầm bản hợp đồng vỗ so góc cạnh vuông vứt, khoé miệng khẽ nhếch lên, dùng anh mắt sắc lẻm nhìn đối phương.
“Anh đừng dạy tôi cách làm chồng! Yên Chi là vợ tôi, cô ấy yêu tôi thì phải chịu hầu hạ tôi!”
“Bốp.”
Hắn vừa dứt lời đã ăn ngay cú đấm, và ánh mắt căm phẫn của Lục Thừa Cẩn, máu miệng phụt ra, khoé miệng lem mau tươi, con ngươi hắn chuyển sang lạnh lẽo âm lãnh.
“Khốn kiếp, anh dám đánh tôi! Coi bộ lá gan anh to lắm rồi.”
“Quá khen!” Lục Thừa Cẩn khoanh tay dựng sofa, đôi mắt âm trầm nhìn hắn, mọi chuyện anh muốn bây giờ là mang người con gái anh trân quý khỏi tên quỷ dữ này.
Nếu không phải vì cô ấy, còn lâu anh mới ngồi bàn việc hợp tác làm ăn với tên Mặc tổng này. Chuyện Mặc Đình Ngôn dày vò Bạch Yên Chi anh. điều rõ, cô gái Lạc Vy trở về rồi, anh mới hay biết vào sáng nay. Khi trên đường tới công ty, chạy ngang qua biệt thự Mặc gia, thấy cô ta bước ra cổng.
Anh tức mình dộng tay vào vô lăng. Hiểu ra, tên khốn Mặc Đình Ngôn đã ngang nhiên mang người yêu cũ về sống chung một nhà. Khốn nạn, một bàn chân đứng cả hai thuyền, chuyện này cả anh còn không chấp nhận được, sao mà người con gái thanh thuần của anh sống nỗi.
Ngày còn yêu nhau Lục Thừa Cẩn luôn giữa mình trong sạch không gần nữ sắc, cũng không bắt Bạch Yên Chi trao đời con gái cho mình. Tình cảm phải tự nguyện dâng hiến, anh không muốn vấy bẩn đoá hoa chớm nở. Cứ ngỡ chuyện tình của anh sẽ đẹp như trong chuyện cổ tích hoàng tử gặp lọ lem, ai dè nó mang lại cho anh bị lụy, lọ lem không thuộc về hoàng mà rơi vào tay sói dữ.
“Lục Thừa Cẩn thứ tôi quan tâm không phải cô ta.” Mặc Đình Ngôn ngưng lời lau khoé môi dính máu. Lục Thừa Cẩn kinh ngạc dùng ánh mắt mong chờ nhìn đối phương.
Thình lình ngón trỏ của hắn chỉ thẳng vào anh, giọng nói khẽ khàng, trong đáy mắt giao động hàng lệ.
“Là anh.”
Lục Thừa Cẩn nhếch môi, nháy mắt ám muội.
“Ầm…”
“Xoảng…”
“Oái…khốn kiếp, anh làm cái quái gì vậy!”
Mặc Đình Ngôn kinh hãi thét lên, thì đã nằm gọn trên bàn, kẹt dưới thân Lục Thừa Cẩn, cựa quậy hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, thân dưới bị kẹp chặt. Giấy bút, ly tách bay hết xuống sàn vỡ tan tành, phát ra âm thanh chối tai người nghe.
Lục Thừa Cẩn trừng mắt cắm vào đôi mặt hoảng loạn của đối phương, còn người bị giam cầm phía dưới cảm nhận đây là lần đầu hắn ta biết sợ là gì, đứa em trai này của hắn, ngày thường nho nhã, nhu tình, thình lình bạo gan thế này.
“Lục Thừa Cẩn, anh muốn gì hả?”
“Trả tự do cho Yên Chi!” Lục Thừa Cận hạ lửa trông đôi mắt đen tuyền xuống, giọng khẽ rót vào tai Mặc Đình Ngôn, đây là anh đang khẩn cầu hắn sao?
Em trai hắn đang vì một nữ nhân mà xin hắn rồi. Lúc này hắn rối trí lắm.
“Không được!” Hắn trả lời dứt khoát.
“Vậy…anh có yêu Yên Chi không?”
Yêu ư, rốt cuộc mình có yêu Bạch Yên Chi không? Lời của Lục Thừa Cẩn khiến hắn chựng lại vài giây suy ngẫm, nhớ lại những ân cần lẫn ngổ ngáo của Bạch Yên Chi.
“Tôi…” Hắn ngập ngừng thì Lục Thừa Cần chen lời.
“Không yêu thì tôi mang cô ấy về bên tôi.”
Hắn đẩy Lục Thừa Cẩn ra ngồi dậy trừng mắt nhìn thằng em không biết điều, hắn thương nó mới nhẹ nhàng đối tốt với nó. Đâu có nghĩ vợ hắn nó muốn mang đi là được.
“Đừng có mơ tưởng viễn vong, cô ta yêu tôi, còn lâu mới trở về bên anh… ha…”
Lục Thừa Cẩn vừa chỉnh trang lại quần áo vừa nói: “Vậy thì tôi mang Lạc Vy đi, anh thấy sao?”
“Anh dám động tới Lạc Vy coi, tôi không tha cho anh đâu.”
“Mẹ nó… anh tham lam vừa thôi. Một mình hai cô gái… Anh sống nhờ nữa thân dưới hả?” Lục Thừa Cẩn chọc ngón trỏ vào vị trí tim của Mặc Đình Ngôn, rít tiếng qua kẻ răng.
Mặc Đình Ngôn chưa kịp phản ứng, đại não ngưng động thì Lục Thừa Cẩn nói tiếp.
“Một là ly hôn Yên Chi, hai là đuổi con yêu nhền nhện kia ra khỏi nhà. Anh không rõ cô ta hơn tôi đâu!”
Mặc Đình Ngôn kinh ngạc: “Rõ ư?.. Anh và Lạc Vy có quan hệ gì?”
“Ừ, có… Nhưng khẩu vị không mặn như anh… Hợp tác ở Trường Lạc tôi ký kết xong rồi, nói cũng xong rồi. Anh hãy suy ngẫm cho kỹ, trái tim chỉ được chứ một người!”
Dứt lời Lục Thừa Cẩn xoay rời đi, lời nói vừa rồi đọng lại trong tai Mặc Đình Ngôn, rốt cuộc hắn yêu ai, thật sự hắn không phân định được.
Lục Thừa Cẩn bước ra ngoài tựa cửa thẩn thờ hồi lâu, sau đó lái xe đến chỗ hẹn ngày xưa. Đột nhiên mưa lất phất bay, mù mịt cách đồng hoa hướng dương. Đứng cánh đồng mênh mông hoa mặt trời, mùa đông năm nay lạnh thấu tâm can anh. Cảnh còn đây những người con gái ấy không còn bên anh nữa rồi, lời hẹn ước xưa giờ đây hoá thừa. “Em sẽ mãi bên anh.” “Em sẽ không bỏ rơi anh.” “Em đồng ý gả cho anh.” “…”
Những lời nói đó văng vẳng bên tai anh, cơn gió se lạnh ôm lấy thân thể nam nhân, bước chân anh quay ra xe trở về.
Phía xa có một người con gái lặng lẽ dõi theo bóng lưng người đi, lệ hoen ướt khoá mi cay, cô nâng tay chỉnh lại khăn choàng cổ, che kín khuôn mặt nép người sau gốc cây to…
Danh Sách Chương: