Hắn cười khẩy, ánh mắt loé lên tà mị, buông lại quyến dụ: “Thế thì em đừng cố chịu nữa…”
“Mặc Đình Ngôn… anh biết đang nói cái gì không hả?”
Mặc Đình Ngôn cúi xuống khoá môi đối phương nói nhiều, hắn nhìn ra là Bạch Yên Chi đang mắng hắn, muốn chiếm hữu cơ thể người con gái hắn yêu.
“Mẹ kiếp… Mặc Đình Ngôn… nhìn cho kỹ tôi là Phong Du.”
“Ừ! Em luôn chống đối anh, em là kẻ thất hứa, bắt cậu bé 10 tuổi đợi em mãi dưới gốc cây phượng vĩ… Anh em có biết lúc đến chỗ hẹn anh rất vui không? Nhưng em gạt anh bắt anh chạy tìm em tận mười mấy năm trời.”
Mặc Đình Ngôn vừa ấm ức nói vừa khóc đến lệ tràn khoé mi, đồng thời đôi bàn tay xoa xoa mặt Phong Du, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng.
Đình Ngôn chịu nhiều ấm ức vậy ư? Sao ngốc dữ vậy? Phong Du thầm nghĩ ngợi, nơi khoé mi bỗng dâng lệ cay, rõ ràng Mặc Đình Ngôn đã yêu Bạch Yên Chi tận thời xa xưa, đưa đến việc nhận nhầm Lạc Vy, một tình yêu ngộ nhận cảm xúc lẫn nhầm bạch nguyệt quang.
Giờ đây nhìn Mặc Đình Ngôn làm bạn với men rượu, mọi thứ lưu trong đầu lại chỉ có hình bóng Bạch Yên Chi, dù anh biết khi tỉnh lại người đàn ông tuyệt vọng này sẽ không nhớ gì đâu. Thật sự Phong Du không biết Mặc Đình Ngôn còn che dấu bao nhiêu thứ sau con người lạnh lùng đạo mạo này.
Mặc Đình Ngôn ôm lấy anh trong vòng tay, rồi chạy vào giấc ngủ lúc nào anh không hay, anh nhìn nam nhân say giấc nhếch môi rồi đọc thoại:
“Lại như đưa trẻ, mà thật sự anh không đề phòng giới tính của tôi nữa à?”
Và đồng thời vuốt ve khuôn mặt tuấn mĩ, vẽ vời từng đường nét hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi tuyệt mỹ, lướt dần xuống kẻ ao, khẽ chao mày.
“Đình Ngôn…” Giọng Phong Du trầm hẳn, ánh nhìn thoáng băng giá. Anh bế người không trời trăng gì đặt lên giường, kéo chăm phủ lên cơ ửng đỏ do rượu…
Sáng hôm sau tỉnh dậy Mặc Đình Ngôn ta hoả khi bản thể ở trần ôm lấy thân hình trơn nhẵn cơ bắp cuộn cuộn của Phong Du.
“Anh… Anh…tại sao lại ngủ với tôi!!”
Mặc Đình Ngôn phát ngôn lắp bắp lật đật leo xuống giường, xưa giờ hắn chưa ngủ chung với nam nhân, huống gì tỉnh lại thấy mình nằm trọn trong vòng tay ôm chặt của Phong Du, mặt lại dán vào cơ ngực nam nhân thân cận bên hắn ở trên không mặc áo, khoang đã… hắn nghĩ cũng mai ở dưới còn mặc quần âu, hắn thầm nghĩ chắc đâu có chuyện quan hệ đồng tính xảy ra.
Phong Du nở một nụ cười tà mị, đảo mặt từ thân trên trần trụi, xuống dưới quần âu đen nhăn nhúm chỗ * đó.
“Khốn kiếp… đêm qua nhìn chưa đã hả? Con mẹ nó… Phong Thiên Dật, anh thừa nước đụng thả câu phải không?”
Mặc Đình Ngôn vừa lục loại tủ áo vừa chửi, hắn không hề hay biết Phong Du đứng phía sau nhìn hắn cáu bẩn, trút giận lên quần áo ném tung toé, đồng thời tháo băng dính chỗ mu bàn tay, lộ ra… Một vết cắn ư? là dấu răng sao? Hắn ngơ ra suy nghĩ trong thoáng giây, quay người muốn hỏi thì một hơi thở nóng phà ngang tai, cũng tiếng nói tà ý.
“Ai nha… Đêm qua hưng phấn thế, sáng ra lại chửi vợ cơ đấy!”
Mặc Đình Ngôn bị những lời này làm cho đại não ngưng động trong phút nào đó, và rồi day day hai thái dương.
Mẹ kiếp sao mình chả nhớ cái gì hết vậy? Tay hắn vô thức sờ mó khắp cơ thể giống xem có sức mẻ miếng nào không? rồi vò đầu bứt tóc suy nghĩ tìm ký ức đêm qua xem bản thân hắn đã làm trò mèo gì mà Phong Du trèo lên ôm ấp hắn, giờ lại nói lời xằng bậy thế.
Thiệt lòng hắn bây giờ là muốn tế sống Phong Du luôn đấy, đang mất vợ đau lòng rồi, mà tên này còn lòng vòng vờn chuột với hắn.
“Cút! Phong Thiên Dật… Anh sinh ra trên đời để trêu đùa tôi hả?”
Hắn mặc áo vào, xoay người đẩy Phong Du tìm lối đi, giờ chuyện đêm qua hắn chẳng quan tâm, tâm hắn bây giờ chỉ có Bạch Yên Chi, dù biết cả hai không thể quay lại, nhưng mãi mãi hắn cũng sẽ dõi theo cô từ phía sau.
Bây giờ hắn lo chuyện xét nghiệm ADN hôm qua, và lời nói vô tình của hắn, Bạch Yên Chi sẽ mang con hắn rời đi như một ngày mùa đông lạnh giá 3 năm trước, và biết có còn ngày mùa thu u buồn vợ con quay lại một lần nữa không.
Hắn sợ nhất là vợ con biến mất, bắt hắn không sờ không chạm cũng được, nhưng phải để những giây phút cuối cùng khi còn nhìn thấy ánh sáng, hắn muốn dùng chính đôi mắt mình nhìn thấy vợ con mình sống yên vui và hạnh phúc tròn vẹn bên em trai.
Thật ra sau đêm vật vã tìm sợi dây chuyền mặt trăng, kỉ vật cuối cùng của Bạch Yên Chi trong đóng miễn thủy tính dính máu, đôi mắt hắn thoáng giây đã lúc nhoè lúc rõ.
Ngay sau đó theo lời khuyên nên đi khám mắt của Từ Thiên Uy, sáng hôm sau hắn đã đến bệnh viện mắt Bắc Kinh khám, và kết quả đã khiến hắn vô cùng sốc, vò nát kết quả trong tay, hắn đau đớn lắm khi nhận ra rằng những ngày tháng sau này đôi mắt hắn sẽ không thấy được bình minh vào sớm mai, rồi không ngắm được hoàn hôn buồn vào những ngày cuối đời.
***Lời em trai Lục Thừa Cẩn nói còn văng vẳng bên tai: [“Anh biết giữa em và anh khác nhau cái gì không?.. là cách yêu và trân trọng thứ mình đang có đấy!”] ***
Hắn sẽ trân trọng những tia sáng cuối cùng để nhìn người con gái mình yêu tìm được bến bờ hạnh phúc, bé con có người cha tốt, em trai sống bình yên. Rồi hắn sẽ rời khỏi nơi đây, sống ẩn dật nữa đời còn lại trong mù loà, đã không còn vợ con, thì lấy lại ánh sáng chỉ mang thêm đau khổ.
Mặc Đình Ngôn đã lo liệu mọi thứ và chấp nhận bị Bạch Yên Chi ghét bỏ cả đời, lời nói vô tình ngày hôm qua khi Bạch Yên Chi đến tìm hắn, là cố tình khiến cố triết để hận hắn, rồi sẽ quên đi một người chồng tồi trong quá khứ, những thứ đã quá sẽ cho vào dĩ vãng nhạt nhoà…
Hắn mù đôi mắt nhưng không mù trái tim là được, biết rõ mình yêu ai là hạnh phúc lắm rồi.
- “Tránh ra!!! Tôi không có thời gian chơi với anh!” Mặc Đình Ngôn một lần nữa khó chịu đẩy người chặn lối nghịch đường sang bên.
“Mặc… Đình… Ngôn… Tôi đáng ghét với anh vậy sao?” Phong Du đau lòng hỏi, Mặc Đình Ngôn cao giọng trả lời.
“Ừ… biết còn hỏi, có giỏi thì làm tôi hết ghét đi, ở đó bốc phét.”
“Ầm.”
Phong Du tấn Mặc Đình Ngôn mỏ hỗn vào cửa, khi chưa kịp chửi thì hắn đơ cứng với ánh mắt nhu tình kỳ cục đang nhìn vào mắt mình. Tình hình hai tay hắn bị giữ ở hai bên hông.
Hắn nheo mắt suy nghĩ không lẽ Phong Du bị lệch lạc giới tính thật, giọng đầy cau có:
“Làm trò mèo gì đây? Tôi không có tâm trạng chơi đồng giới với anh!”
“Nói đi!” Phong Du nhướng mày.
“Nói tôi yêu anh hay gì?” Mặc Đình Ngôn đạp vào bàn chân trấn, thuận thế đạp luôn vào bụng đối phương.
“Đình Ngôn… Bao giờ mới hết hỗn hả?”_Phong Du ôm bụng đau như vỡ ruột, bàn chân thì buốt đau.
“Khi nào anh trả vợ cho tôi!”_ Mặc Đình Ngôn vẫn cay chuyện 3 năm trước Phong Du cấu kết che dấu tội lỗi Lạc Vy ép vợ mình phá thai, còn gián tội cho hắn. Bỗng chốc mất vợ trong 3 năm rồng rã tìm một xác chết. Kết quả bây giờ không thể quay lại với vợ hiền con thơ.
“Trẻ con, giận dai.” Phong Du nhếch mép khó chịu.
“Tôi thế đó, anh đừng có mơ tôi tin tưởng anh thêm một lần nào nữa!”
Kết thúc câu nói, hắn xoay người phất tay tỏ ý bất cần, giây phút bước chân hắn rời khỏi, thì khoé mi Phong Du cũng rơi lệ.
Thật ra lúc đè Mặc Đình Ngôn vào cửa, Phong Du nhận ra đôi mắt Mặc Đình Ngôn giác mạc đỏ khác thường, anh muốn Đình Ngôn trả lời sự thật có phải biết bản thân sẽ mù rồi không mới gằn giọng hai chữ “nói đi.”
Tuy không nhận được câu trả lời thích đáng từ thiếu gia kiêu ngạo, nhưng anh đã rõ qua những sự việc đêm qua xảy ra…
Tối qua Mặc Đình Ngôn ói tung toé bẩn áo cả hai, nên Phong Du cởi trần dùng khăn ướt lướt cơ thể cả hai, rồi bỗng tay Mặc Đình Ngôn câu cổ kéo anh đè người mình, còn muốn hoan ái nữa chứ, thế nên anh mới cắn bàn tay bậy bạ đang thả ngón tay trỏ vô miệng anh và sau đó Mặc Đình Ngôn dịu hưng phấn lại ôm anh thủ thỉ ngữ điệu truyền cảm: “Yên Chi… anh yêu em” rồi ngủ ngon lành. Phòng Du đành chung chăn gối một đêm với nam nhân như Mặc Đình Ngôn.
Phong Du thấy Mặc Đình Ngôn quá gồng dấu cảm xúc thật, nhờ đêm say xỉn ngủ chung anh mới hiểu rõ những gì Mặc Đình Ngôn dấu che bắng cái mỏ hỗn, buông lời xiêng ngang đâm xéo người khác.
[…]
- “Cạch.”
“Lục Thừa Cẩn đâu?” Phương Hạo Đình mang theo khuôn mặt hậm hực xông thẳng vào nhà khi cửa vừa mở.
“Lục Thiếu ra ngoài rồi! Có chuyện gì sao thiếu gia?”_ Dì giúp việc đang dọn phòng cho Lục Thừa Cẩn khẽ hỏi cậu chủ.
Mấy hôm nay Lục Thừa Cẩn sang ở nhờ bên nhà Phương Hạo Dình, một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, để điệu trị bệnh tránh Bạch Yên Chi biết bệnh của Lục Thừa Cẩn.
“Dì ra ngoài đi!” Phương Hạo Đình híp đôi mắt nghi ngờ nhìn về học tủ đầu giường như đang nghi ngờ điều gì đó, liền phất tay bảo Dì giúp việc ngoài.
Dì giúp việc bắt được ánh mắt cử chỉ lạ lùng của cậu chủ, cũng ngoái nhìn theo hướng đó, rồi hiểu chuyện xoay người bỏ ra ngoài, khép nhẹ cửa lại, giây phút đó Phương Hạo Đình tiến thẳng lại học tủ, rũ mi nghi ngờ, bàn tay thon dài quờ quạnh trong học tủ, vô tình đụng trúng thứ gì đó nham nhám… anh nghĩ có lẽ là dây chuyền.
“Anh làm gì trong phòng em thế?”
Phương Hạo Đình chưa kịp giở thứ kia lên xem thị vọng lại phía sau lưng anh là giọng của Lục Thừa Cẩn, tiến bước chân cũng đang đến gần. Anh ngẩn lên thấy nét mặt đầy bất kham của nam nhân anh tú.
Danh Sách Chương: