Bạch Yên Chi không ngờ cái miệng Mặc Đình Ngôn không bao giờ hết ác độc.
“Anh nói gì mà chả được, 3 năm rồi!”.
“Anh nói thiệt… anh không biết!” Mặc Đình Ngôn bế Bạch Yên Chi ngồi vào lòng mình, mà chạm trúng cần số làm cô giận mình.
“Sao thế?” Hằn vuốt ve đôi gò má cười gian tà, hai chân bắt chéo nhịp như ru cô gái nhỏ trong lòng hắn. So sánh thân hình thì khá khập khiển, nếu không nói Bạch Yên Chi nhỏ xíu như con hắn thôi.
Thấy gò mà nữ nhân đỏ gấc, mà chỗ đó của hắn ***** ***, hắn dư sức biết chứ. Mà vẫn thích chọc ghẹo vợ.
“Chỗ đó của anh?” Bạch Yên Chi chống tay trên đùi hắn.
Hắn liếc nhẹ hai hai kia khoái chí, nhếch môi đáp lời:
“Ừ, vẫn sài được!”
Nghe vợ hỏi thế, đẩy cây liêm sĩ luôn, hắn thích chọc vợ hắn quạo lên. Dù sao như vầy vui hơn là vợ lạnh nhạt đến sợ lông cũng không đụng được. Nghĩ ra giam em trai lại cũng có lý dữ. Nữ nhân tự đến dâng mình cho hắn. Tính ra là hắn không có tính kế nha, chỉ là vô tình thôi, mồi tới thì đớp chớ.
“Anh hết thuốc chữa rồi!”
"Đâu có, còn thuốc chữa được mà!
“Thuốc gì?”
- “Chụt.”
Bạch Yên Chi chửi câu nào hắn gào lại câu đó, đến lúc vô thức hỏi “thuốc gì” hắn đặt nụ hôn lên trán nhỏ, xoa nhẹ bờ môi mềm hôn thêm cái nữa, rồi vòng tay ngoan ngoãn ôm trọn eo nhỏ, thỏ thẻ bên tai cô:
“Em là thuốc của anh đấy!”
Bạch Yên Chi bị lời ngọt ngào là cho ngây ngốc luôn rồi, chả biết ai dạy hắn những lời ong bướm lấy lòng nữ nhân này.
Bạch Yên Chi cố trấn tỉnh lòng mình, không thể dễ bị dụ giống lúc trước.
“Buông ra! Tôi không rảnh nghe Mặc Tổng dông dài!”
“Thế em nghe thằng Mặc Đình Ngôn giải bài được chứ?” Hắn đúng là có cái lý lẽ xuôi ngược gì cũng chui được, ba đường cãi không lại cái miệng hắn, nói xong cong nhếch mép khiêu khích vợ:
“Sao em nhắm chơi chữ lại anh không?”
Bạch Yên Chi phùng mang trợn má, ôm cục tức, thực sự tên chồng cũ có cái miệng lẽo lự, sự việc nào cũng xử được. Cô luôn công nhận Mặc Đình Ngôn rất giỏi, làm ra làm, chơi ra chơi, dù đôi lúc có hơi trẻ con.
Nhưng ưu điểm đúng là vượt trội điều hành cả Tập Đoàn lớn, lúc còn là vợ chồng, cô đứng trên lầu cao nhìn xuống phòng khách thấy một người đàn ông đeo cặp kính tri thức làm việc chú tâm mấy tiếng đồng hồ đến nỗi ngủ quên. Lúc thấy hắn tỉnh cô bay vào phòng, biết hắn lén nhìn vào phòng tìm cô, thế là nảy ra ý định doạ ma hắn. Giờ nghĩ lại lúc đó hắn dễ doạ thiệt.
Bạch Yên Chi ngồi cười tủm tỉm hắn thấy hết nụ cười xen đắt thắng đó liền nói: “Bộ doạ ma tôi làm em vui lắm hả?”
“Vui!” Bạch Yên Chi vô thức trả lời, xong giật mình bừng tĩnh, Ý hắn là gì chứ? Hắn đọc được suy nghĩ mình hả?
“Tôi không nói cho em biết! Căn phòng em ở có ma đâu!” Mặc Đình Ngôn béo má sủng nịnh cô vợ rồi móc tấm hình người phụ nữ kia ra.
“Này…anh… anh có ý gì? Không phải anh bóp cổ nhân tình của anh trong phòng đó chứ?”
“Ồ! Em nghĩ anh ác cỡ đó!” _Mặc Đình Ngôn xoa xoa cái bụng phẳng, mỉm cười cười.
“Xấc…chứ không lẽ hiền.” _Bạch Yên Chi bỉu môi chê bay.
“Hồi đó anh chưa nghĩ tới nuôi gái hay nhân tình, mà nghĩ tới nuôi vợ, mà con vợ ngốc, anh vừa mang tới đó, đột nhiên bỏ chạy, hại anh 3 năm rồi không biết nuôi vợ như thế nào?”
Bạch Yên Chi há hốc miệng suy nghĩ, tên Mặc Đình Ngôn này là đang chửi xéo cô hả? Hay là tỏ tình.
“Anh có ý gì?”
“Anh nói thiệt, anh không biết nuôi gái đâu? Anh mà biết nuôi gái…” Mặc Đình Ngôn xoa nhẹ đôi gò má, kéo cô dựa xác vào ngực ấm, xoa mặt cô nhìn vào mắt nhu tình của mình. Cô cảm động thiệt, hắn nói tiếp: “Nuôi một bầy…ha ha…”
Bạch Yên Chi đang cảm động, nghe xong tụt cảm xúc, đúng là tên này làm cô điên chết, không hiếu sao tới giờ cô không hết yêu hắn chứ.
“Vô sỉ.” Bạch Yên Chi bị chọc quê rồi thẹn quá hoá giận leo khỏi người hắn bỏ về. Hắn không hề chạy theo, chân vừa chạm cửa cô xoay lại thấy hắn ngồi yên trên ghế mây, chống tay trầm ngâm.
Cô thấy lạ, nhưng rồi đành bước tiếp, hắn lên tiếng:
“Em không muốn biết người phụ nữ anh trân quý kia là ai sao?”
Bạch Yên Chi khựng chân lại lắng nghe, giọng hắn nói tiếp: “Em vào Mặc Gia chưa từng thắc mắc về mẹ của anh sao?”
Bạch Yên Chi nhớ ra, đúng là trước giờ cô không quan tâm đến điều đó thì phải, cô nói bản thân yêu chồng nhưng chưa từng tò mò về mẹ chồng là ai, chỉ nghe người hầu nói bà mất rồi.
“Mẹ anh…” Bạch Yên Chi xoay người bước lại gần pho tượng u buồn. Thật sự cô không hiểu Mặc Đình Ngôn có mấy nhân cách. Con người bây giờ như một đứa trẻ trong đêm tối, hình ảnh cậu bé 10 tuổi trong căn phòng tối hiện về.
“Ôm anh đi! Ôm như cách mẹ anh đã ôm cậu bé 3 tuổi ấy!” Giọng nói khẽ khàng, phản phất nỗi buồn vô tận.
Bạch Yên Chi rơi nước mắt đau lòng. Anh ấy yếu đuối vậy sao? Lại cần một cái ôm ấm áp từ mẹ sao? Tuổi thơ năm đó của anh ấy tồi tệ lắm sao? Bao nhiêu suy nghĩ cô gom lại, ôm anh vào lòng xoa xoa đầu tóc bóng bẫy. Hắn cọ cọ mặt vào ngực cô như một đứa trẻ làm nũng.
Bạch Yên Chi đã làm mẹ rồi, cô biết tất cả kỹ năng dỗ dành bé con.
Mặc Đình Ngôn vòng tay ôm chặt cô gái đứng trước mặt, cảm nhận hơi ấm của mẹ mình. Hắn quay về tuổi thơ được mẹ xoa đầu một lần khóc nhè, được mẹ ôm chặt vỗ về tấm lưng nhỏ.
“Mặc Đình Ngôn, anh ổn chứ!”
“Ừ…” Mặc Đình Ngôn siết chặt eo nhỏ khẽ nói: “Người đó là mẹ ruột của anh đấy, cái phòng và vật dụng trong phòng đó là của mẹ anh. Mẹ anh là hoạ sỹ truyện tranh.”
“Cái gì?” Bạch Yên Chi giật mình đẩy Mặc Đình Ngôn ra.
Mặc Đình Ngôn nhúng vai nghiêng nhẹ đầu, nụ cười pha lẫn ảo não. Hắn vốn không bao giờ nhắc đến mẹ với bất cứ ai, nhưng hôm nay hắn sợ mất Bạch Yên Chi, nếu hắn tiếp tục cố chấp, sợ rằng cả Bạch Yên Chi cũng mang kết cục giống mẹ hắn.
“Em biết tại sao anh giam cầm em không? Em biết tại sao anh không cho em học nhiều không?”
Bạch Yên Chi khẽ lắc đầu, hắn trầm giọng nói tiếp: “Vì em giống mẹ anh, trùng hợp em học ngành giống mẹ anh. Anh không muốn em đi trên vết xe đổ của mẹ anh.”
“Ha… Vậy anh xem em là mẹ anh?” Bạch Yên Chi u buồn hỏi.
Hắn nhếch mép: “Em làm gì có cửa làm mẹ anh!”
Danh Sách Chương: