Hết giờ học, Trần Ngữ Sương cũng không chút bất ngờ khi lại bắt gặp Lâm Cạnh ở trước cửa.
Lần này anh không đuổi theo cô nữa, chỉ đáng thương nhìn chằm chằm cô.
Có lẽ sau khi Trần Ngữ Sương đi học thì anh đã tút tát lại diện mạo của, mình đỉnh đầu không còn rối bời loạn xạ nữa, giống như một con sói con ủ rũ cụp đuôi.
Nếu anh không tới tìm cô thì cô cũng coi như không thấy, tự lo đi đường của mình.
Lâm Cạnh đi sau cô một khoảng không xa không gần như sợ cô sẽ đi lạc mất.
Cho tới tận cổng trường.
Trần Ngữ Sương không chịu nổi cảm giác bị nhìn chăm chú đến vậy dù tay còn bận ôm nhiều đồ nhưng vẫn nán lại chờ anh.
Anh từng bước đi tới, rõ ràng thân hình cao to 1m8 ấy vậy mà nhìn qua lại chẳng có chút sức sống nào. Trần Ngữ Sương quan sát anh, vô tình nhớ tới một từ – chịu đựng.
“Anh uống thuốc chưa?” Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Uống…” Nói rất nhỏ, Trần Ngữ Sương vừa nghe đã biết là không uống.
“Được…” Cô cũng lười quan tâm anh, quay đầu rời đi.
“Sương Sương! Sương Sương…” Anh khàn giọng gọi cô: “Xin lỗi, anh chưa kịp mua thuốc, bây giờ anh đi mua ngay đây.”
Cô dừng bước, Lâm Cạnh rất tự giác buông tay đang nắm lấy áo cô, chật vật đứng cạnh cô với chiếc mũi đỏ bừng.
“Anh xin lỗi em làm gì?”
Cô không rõ cảm giác trong lòng là như thế nào, vừa giận vừa thương, ê ẩm mềm nhũn thành một cục.
“Cơ thể của anh mà anh cũng không cần sao?” Cô nói, trong mắt không khỏi chua xót.
“Có phải anh cho rằng em sẽ thương hại anh nếu anh không chăm sóc tốt cho bản thân không? Tha thứ cho anh?”
Càng nói càng giận.
“Anh mấy tuổi rồi? Hả?”
“Là con nít sao? Còn muốn em đút thuốc cho anh uống?”Đầu cô nóng lên to giọng với anh một lúc nói xong thì đôi mắt cũng đỏ bừng.
Hai người bọn họ như hai con thỏ, đỏ mắt đối diện nhau không nói lời nào.
Lâm Cạnh lặng thinh.
Nếu nói anh không có tư tâm là không đúng, nhiều ngày rồi anh gần như không ngủ, cả ngày lúc nào cũng đau đầu chóng mặt. Đến lúc ốm rồi cũng không quan tâm, vừa muốn giữ gìn sức khỏe, lại vừa muốn để cô mềm lòng với mình, dù chỉ một chút thôi cũng đáng.
Giờ phút này bị cô đâm thủng, càng khiến anh không chỗ dung thân, trong lòng tràn ngập cảm giác xấu hổ.
Anh mở miệng, giọng nói yếu ớt như sắp mất tiếng: “Xin lỗi.”
Anh lo lắng, lại ảo não tự trách mình chỉ biết nói xin lỗi.
“Anh sẽ không như thế nữa…” Anh cúi đầu: “Sẽ không dùng loại thủ đoạn hèn kém này nữa.”
Bàn tay nắm lấy góc áo, anh không có mặt mũi nào mà đối mặt với cô nữa.
“Bây giờ anh sẽ đi… mua thuốc uống, sẽ không đùa giỡn với thân thể mình nữa. Sương Sương đừng giận.""Đầu anh rất nặng nề, khí nóng toàn thân bốc lên, cả người cứ mơ mơ màng màng.
“Vậy... Sương Sương, anh đi nhé”
Lâm Cạnh quay đầu ra chỗ xe của mình, bước chân lê trên mặt đất tạo thành tiếng loẹt quẹt.
Trần Ngữ Sương vốn đang rất tức giận, sau khi nghe anh nói xong thì lại mềm lòng.
Người này sao lại biết khiến người khác đau lòng đến vậy chứ.
Cô nhìn đôi mắt mơ màng cùng với vành tai đỏ ửng của anh: “Anh như vậy sao mà lái xe được?”
Cô lấy chìa khóa trên tay anh: “Để em.”
Lâm Cạnh còn chưa kịp phản ứng, thấy cô tự nhiên ngồi vào ghế lái nhanh nhẹn khởi động xe.
Anh hơi ngạc nhiên: “Sương Sương, em biết lái xe sao?”
Cô không nói gì, mày hơi nhướng, dùng ánh mắt biểu đạt anh mau lên xe.
Có lẽ do không ăn sáng nên anh cảm thấy hôm nay mình rất vụng về, cố sức kéo thân mình vào ghế phụ nhưng rề rà mãi không thể thắt nổi dây an toàn.
Anh nín thở cố gắng thắt lại hai ba lần, động tác bình thường đơn giản thế mà hôm nay làm mãi không được.
Trần Ngữ Sương nhìn anh run tay thắt dây cũng cảm thấy kỳ lạ, cô nghiêng người qua nắm lấy dây an toàn rồi thắt giúp anh.
Ngón tay chạm nhau, nóng bỏng như thiêu đốt.
Lòng cô hoảng hốt.
“Anh sốt rồi?”
Bây giờ cô cũng không rảnh lo tức giận với xoắn xuýt nữa, một tay cô đặt lên trán mình, tay còn lại đặt lên trán anh, quả nhiên… nóng như lửa đốt.
“Chậc.” Cô bực mình ngồi xuống, lái xe lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
“Bảo anh uống thuốc thì anh không uống, bây giờ thì tốt rồi, anh sốt rồi đấy.”
Anh cụp mắt, như đang tự hỏi gì đó. Lông mi đen nhánh rậm rạp rũ xuống theo, nhìn yên lặng vô cùng.
Trần Ngữ Sương cũng không có tâm trạng nói chuyện, xe phi nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến dưới tầng nhà cô.
Lâm Cạnh như sắp ngủ mất, cô bèn kéo anh:ì
“Lên tầng với em.”
“Hử?” Anh khẽ hỏi một câu nghi vấn, ngoan ngoãn để cô nắm tay đi vào tiểu khu.
Căn nhà cô thuê có hai phòng, chỉ có một phòng ngủ.
Trần Ngữ Sương cũng không có cách nào, đành để anh nằm lên giường của mình.
“Nằm đây đợi nhé, em đi mua thuốc.”
Giọng anh đã khàn không thành tiếng, giống như rất đau, anh cau mày cực lực nói chuyện: “Được.”Đợi Trần Ngữ Sương mua thuốc về, nhìn anh uống hết chỗ thuốc đó mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Không hiểu tại sao sự việc lại phát triển theo hướng này.
Lâm Cạnh bị đè ở trên giường bằng hai chiếc chăn mà Trần Ngữ Sương tìm thấy trong tủ, chỉ lộ ra nửa cái đầu. Mặt anh trắng bệch, đôi mắt hồng hồng nhìn cô.
Anh hơi nhếch miệng, như muốn nói gì.
Trần Ngữ Sương thấy anh như vậy thì cũng không có tâm trạng.
“Anh ngủ đi, đến khi nào dậy rồi nói.”
Cô đánh gãy lời anh định nói, cẩn thận kéo chiếc rèm màu đen xuống, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Trần Ngữ Sương đóng cửa lại, cả người như lả đi.
Thật ra đêm qua cô cũng không ngủ ngon, hôm nay lại phải dậy sớm, tinh thần không thoải mái, cả người mệt mỏi.
Cô nằm lên sô pha,¹vốn định nghỉ ngơi một chút thôi lại không ngờ đã ngủ mất.
Sô pha tuy không rộng rãi¹lắm, ngay cả chân cũng không thể duỗi thẳng nhưng lại là giấc ngủ ngon nhất mấy ngày nay của cô.
Khi[cô tỉnh lại, trong nhà bỗng vang lên tiếng xào rau cùng tiếng nồi niêu va chạm, mùi hương bay khắp nhà.
Trần Ngữ Sương hơi sững sờ, âm thanh ấm áp như vậy khiến cô ảo giác như mình đã về nhà.
Cô xoa mái tóc hơi rối, mùi thơm nức mũi quanh quẩn khắp³phòng.
“Hả?” Cô ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp, thấy Lâm Cạnh bê bát đi ra.
Sắc mặt anh vẫn xấu như cũ,¹đôi môi khô nẻ hơi có vệt hồng, nhưng lại tươi cười nhìn cô.
“Sương Sương, ăn cơm thôi.” Giọng anh như bị phá thanh quản vậy, cô nghe mà sợ hết hồn.
“Sao anh không nghỉ ngơi cho khỏe, lại còn nấu cơm nữa.” Cô vội bước qua, đỡ lấy bát trong tay anh.
Anh mím môi cười, hơi ngơ ngác nhìn cô: “Anh dậy thấy phòng bếp có trứng gà nên làm món³cơm chiên trứng.”áBình thường cô hay ăn cơm hộp, lâu lâu mới mua trứng gà về bổ sung chất dinh dưỡng, đồ đạc với gia vị trong nhà bếp đều là của chủ nhà để lại.
Cô đặt bát lên bàn cơm, đi lấy thêm hai đôi đũa.
Anh nấu ăn rất ngon.
Trứng chiên bình thường thôi nhưng vào tay anh lại có sức hút kỳ lạ, giống hương vị mà khi còn nhỏ Trần Ngữ Sương được ăn, ấm áp khiến cô đắm chìm vào nó.
Hai người một bàn, một bữa cơm vô cùng đơn giản.
Trong cảnh tượng như vậy, cô gần như đã tháo toàn bộ phòng bị, gạt mọi cố chấp sang một bên.
Cô nghĩ, nếu bây giờ anh nói muốn hai người ở bên nhau, có lẽ cô cũng không cách nào từ chối.
Nhưng đột nhiên anh lại rất im lặng, chỉ yên lặng¹ăn xong bữa cơm này với cô rồi chuẩn bị rời đi.
Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, anh ra ngoài sau đó quay đầu lại, lông mi và°khóe miệng đều rũ xuống, dịu dàng lại đẹp trai vô cùng.
“Sương:
Sương, em...”
Có một sự chờ mong khó nói thành lời trong lòng cô: “Anh nói đi.”
“Em có bằng lòng tha thứ cho anh không?”
Trần Ngữ Sương nắm chặt chốt cửa, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Anh bật cười, lúm đồng tiền trên khóe miệng lại hiện ra thật sâu tỏ rõ chủ nhân nó vui sướиɠ đến mức nào.
“Vậy hôm sau gặp nhé.”
“Được.”
Danh Sách Chương: