Lúc Trần Ngữ Sương tỉnh dậy thì ánh nắng ngoài cửa sổ đã dần tắt, chỉ còn lại tàn hồng rơi trên đỉnh núi.
“Tối rồi ư...”
Cô duỗi cánh tay, do ngủ quá lâu nên vẫn chưa có định thần lại được. Cô nhận ra trên người còn đang mặc váy, quần áo còn chưa thay đã ngủ quên mất.
Trần Ngữ Sương sờ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường rồi mở Wechat theo bản năng, nhìn hình đại diện quen thuộc kia có nhắn tin không.
Khi cô thấy giao diện trò chuyện không có gì mới nhớ ra là đã chặn anh rồi.
Trí nhớ lập tức quay lại, sự việc xảy ra trong ngày hôm nay dần xuất hiện trước mắt cô.
Trần Ngữ Sương nhắm mắt, không nhớ đến sự dịu dàng của anh, chỉ tức giận bản thân không có chính kiến.
Vì sao thấy anh là sẽ khóc chứ?
Cô gượng người ngồi dậy, cởi chiếc áo hoodie trắng cùng chiếc váy xanh nhạt ra, thân hình trắng nõn duyên dáng hiện ra trước ánh chiều tà. Cô cúi đầu nhìn cơ thể mình vài giây, lại không kiềm được nhớ tới những việc hai người từng làm.
Trần Ngữ Sương cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn đầy tủi thân.
Tức giận đạt tới cực điểm, cũng không biết là giận bản thân mình hay là giận Lâm Cạnh.
Cô không thèm nhớ đến anh, mở di động tìm app Tiểu Anh Đào, trên đời này không phải chỉ có mỗi anh là streamer 18+.
Bây giờ mới là sáu giờ tối nhưng kênh người lớn ở app Tiểu Anh Đào đã có rất nhiều người đang phát trực tiếp.
Trần Ngữ Sương bấm bừa một phòng trực tiếp nhưng lại tắt đi ngay sau đó.…Mắt cô cay xè.
Phòng thì lộ da thịt, phòng thì rên rỉ khiến người nghe chán ghét.
Rất ít người có thể giống như anh vừa sạch sẽ lại vừa dâm dục khiến người mặt đỏ tim đậpCô không tin tiếp tục nhấn mở mấy phòng trực tiếp thanh khống.
Quả nhiên, giọng nói dễ nghe bây giờ không còn chút hấp dẫn nào với cô nữa rồi.
Ngày thường không dùng điện thoại nhiều, ấy vậy mà bây giờ lại cảm thấy nó nhàm chán. Cô nhìn màn hình hoa hòe ,rực rỡ của app, chán nản ném di động xuống.
“Làm gì đây?”
Thường ngày, nếu cô không chơi game với Cá Voi thì sẽ xem anh phát trực tiếp, chưa bao giờ như vậy…Không biết nên làm gì.
Vì vậy khi điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở phòng phát trực tiếp của anh, cô gần như nhấn mở ngay lập tức.
“Trần Ngữ Sương, mày có chút chính kiến nào không vậy?!” Cô tuyệt vọng mắng mình, oán hận định thoát khỏi phòng phát trực tiếp.
Nhưng lại bị âm thanh trong điện thoại cướp mất sự chú ý.
“Sương Sương, em có ở đây không?”
Tay cô hơi run, muốn tắt màn hình trực tiếp nhưng lại do dự.
“Ha…”
Anh khẽ cười, như đang cười nhạo chính mình.
Giọng nói của anh hôm nay cũng không được ổn lắm, hơi khàn khàn, mang theo,âm mũi rất nồng, như đang bị cảm vậy.
Có khá nhiều người nhận ra điều đó, bình luận trên màn hình cũng đều là những lời quan tâm hỏi han.[Cá Voi ốm hả?][Giọng khàn quá, chú ý sức khỏe nha! Nếu không gắng được thì không cần phát trực tiếp đâu.”
Cũng có người hỏi: [Sương Sương là ai?]Anh nhỏ giọng đáp lại:
“Cảm ơn đã quan tâm.”
Anh dường như không muốn nói thêm, không để ý tới bình luận nữa, lặng lẽ cất giọng.
Trần Ngữ Sương giật mình trong giây lát.
Anh ốm sao?
Cô nhớ lại lúc sáng nay thấy mặt anh phờ phạc, râu ria mọc lún phún, hai con mắt đỏ hồng, giống như đứng ngoài gió cả đêm.
Tay cô khẽ run, điện thoại rời khỏi phòng trực tiếp, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một đêm, không yên giấc.
Ngày hôm sau lại có tiết vào buổi sáng, cô phải vất vả lắm mới có thể rời giường.
Lúc cô xuống lầu, Lâm Cạnh vẫn ngồi xổm bên xe, đáng thương nhìn cô.
Mấy ngày nay thành phố Q đón đợt gió mùa, gió thổi quét da quét thịt như dao cắt.
Anh vẫn mặc đồ rất mỏng manh, tóc xiên xéo hỗn loạn, nhìn như cỏ dại bị gió bão cuốn lấy.
Trần Ngữ Sương còn chưa đi đến thì anh đã đến gần, đáng thương nói: “Sương Sương…”
Dường như anh thấy giọng của mình cũng không được hay, cố điều chỉnh lại giọng: “Khụ khụ…”
“Sương Sương, anh đưa em đi.” Giọng vẫn không thay đổi.
Tuy Trần Ngữ Sương tức giận nhưng nhìn dáng vẻ này của anh thì mềm lòng đi nhiều.
Cô mất tự nhiên nói ra lời quan tâm: “Anh đừng tớ nữa, bây giờ anh…”
Anh luống cuống, đôi mắt đỏ bừng, đi tới trước hai bước: “Sương Sương! Anh sai rồi, anh sẽ sửa, em đừng rời xa anh được không?”
Cô hơi kinh ngạc, cũng có phần khó chịu. Lòng cô rầu rĩ, cúi đầu nhìn mũi chân: “Không phải…Anh bị bệnh, phải ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Anh khẽ thở phào một hơi, cúi đầu ho khan: “Không sao, chỉ cảm nhẹ thôi, không phải uống thuốc.”
Nhưng giọng mũi bị nghẹt đã bán đứng anh đang cậy mạnh.
“Anh…”
Cô cao giọng.
Cố gắng tự nhủ không nên tức giận với người bệnh, cô phải kiềm chế tâm trạng mình lại.
“Hừ, không uống thuốc thì đừng có hy vọng gặp em.”
Mắt anh sáng lên, bắt được trọng điểm:
“Nếu anh uống thuốc thì có thể đến tìm em mỗi ngày sao?”
Trần Ngữ Sương: “...” Cô cảm thấy như đang nói chuyện với một đứa trẻ con, ông nói gà bà nói vịt.
“Tuỳ anh, em muốn đến trường.”
Cô vẫy tay đón taxi, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng lên xe.
Lâm Cạnh đứng im không nhúc nhích, còn đang lâng lâng hạnh phúc vì câu nói vừa rồi của cô.
Danh Sách Chương: