Trần Ngữ Sương cau mày nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng đầy phức tạp.
Trừ người cô thực sự quan tâm, thì tất cả những người khác cô đều rất đạm nhạt, luôn cố gắng tránh phiền toái hết mức có thể.
Chuyện ồn ào trước mắt này nếu không phải có can dự đến mình thì nhất định cô sẽ quay đầu đi thẳng.
Nhưng dù sao Lâm Cạnh cũng giải vây giúp cô, nếu cô không cảm kích thì đúng là không cho anh mặt mũi.
Trần Ngữ Sương cụp mắt, vươn tay kéo góc áo Lâm Cạnh: "Đi thôi."
Dứt lời cô xoay người rời đi không chút do dự, Lâm Cạnh cũng không thèm để ý đến đám người kia, bước nhanh theo cô.
Dường như còn nghe thấy được tiếng hít thở mạnh đằng sau: "
Trần Ngữ Sương và Lâm Cạnh thật sự...?"
Sau đó giọng nói tức đến hộc máu của Vương Hội Văn: "
Rõ ràng lần trước cô ta nói không quen Lâm Cạnh!"
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ. Phía sau Trần Ngữ Sương có một cây cột đèn cao hơn mét tám, cây cột đèn này còn đẹp trai ngời ngời. Lúm đồng tiền bên khoé môi như hoa lê nghìn năm, có thể khiến người ta chết chìm vào trong đó. Nữ sinh tóc dài dáng người mảnh khảnh mềm mại trước mặt, đôi mắt hạnh to tròn, hai má hơi phúng phính giống trẻ con, lại ngọt ngào xinh đẹp.
Hai người cùng đứng giữa sân trường không khác gì ngọn đèn chiếu, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên đường đi, Trần Ngữ Sương chỉ muốn che kín mặt mình lại, có quỷ mới biết ngày mai thanh danh của cô có còn không.
Cuối cùng cũng khuất khỏi tầm mắt của bọn họ, Trần Ngữ Sương thở dài nhìn anh: "
Chuyện xảy ra hôm nay... Cảm ơn anh."
Trên mặt anh vẫn là nụ cười ngốc nghếch, đôi mắt như vì sao sáng như chỉ có cô trong đó: "
Không sao, bọn họ cũng quá đáng thật."
Trần Ngữ Sương không dám nhìn thẳng mắt anh, lời nói ra nặng tựa ngàn cân: "
Vậy em... đi trước nhé, chào anh."
Anh móc chìa khoá trong túi ra: "Để anh đưa em về."
Trần Ngữ Sương lùi về sau một bước, mất tự nhiên rũ mái tóc dài mềm mại trước ngực: "
Không cần đâu ạ, em bắt xe là được."Đúng lúc có một chiếc taxi không có khách đi tới, Trần Ngữ Sương vội vẫy lại.
Cô quay đầu, nói thêm một câu: "
Em có bạn trai rồi."
Sau đó vội vàng lên xe.
Cho đến khi ngồi yên trên xe rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu cô từ chiều đến giờ vẫn luôn căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng lại đôi chút.
Cô mở điện thoại, mười phút trước Cá Voi nhắn lại cho cô: "
Biếи ŧɦái gì cơ?"
Trần Ngữ Sương tính thời gian, mười phút trước Lâm Cạnh hẳn là đang giải vây cho cô, nghi ngờ trong lòng cô gần như bay sạch, coi tất cả những biểu hiện kỳ quái trên người anh như là trùng hợp.
Trần Ngữ Sương gõ mấy chữ trên bàn phím, sau lại định giấu việc xảy ra hôm nay vì sợ anh ghen.[Bạn cùng phòng cứ đòi giới thiệu bạn trai cho em. Tên đó biến thái lắm, cứ nhìn chằm chằm em.][??!!] Đầu anh như sắp nổ tung: [Fuck, là kẻ nào?]Hôm nay anh thấy có một người con trai ngồi cạnh bạn cùng phòng của cô, ánh mắt rất đáng khinh, không ngờ đó chính là kẻ mà được giới thiệu cho Trần Ngữ Sương.
Anh tức đến nghiến răng, ngồi trong xe không cách nào giải toả cơn giận, chỉ có thể trút nộ lên vô lăng, trong đầu đang nghĩ cách đánh bọn họ một trận.
Anh giận dữ nhưng Trần Ngữ Sương lại không sợ hãi, ngược lại càng vì thế mà trong lòng thoải mái hơn nhiều.[Đừng giận mà.] Cô híp đôi mắt đầy ý cười: [Trừ anh ra thì làm gì có ai chiếm được tiện nghi của em chứ.]Đáy lòng Lâm Cạnh như đụng phải bông vậy, mềm mại thành một cục, đầu ngón tay cũng đã tê rần.
Anh vẫn chứng nào tật nấy, cơn háo sắc lại dâng lên: "
Sương Sương, tối nay chụp ảnh cho anh được không?"Đầu Trần Ngữ Sương nóng bừng, nắm chặt di động. Cô đương nhiên biết "
chụp ảnh" cho anh là ý gì, buổi tối đồng ý làm chuyện đó với anh, còn chỗ nào có thể chụp nữa.
Trong lòng xấu hổ, nhưng trái tim lại đánh trống reo hò vì lời của anh. Anh muốn ngắm cơ thể của mình sao... Anh...Đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, thậm chí còn hơi đau nhói. Ma xui quỷ khiến, cô gõ trên bàn phím một chữ: "Được."
Nhắn xong cô lập tức ném di động xuống, cô che gương mặt nóng bừng, mũi chân xấu hổ đến cuộn tròn.
Trong lòng còn đang gào thét: "
A a a... Vì sao mình với anh ấy ở cạnh nhau lại thành như này chứ."
Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ trở nên như thế này... dâm đãng. Nhưng cô rất vui vẻ, thậm chí cảm thấy ngọt ngào và thoả mãn khi hai người ngày càng gần gũi hơn.
Trần Ngữ Sương bối rối hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm lật chiếc điện thoại đang úp xuống do ngượng ngùng. Cô từ từ bỏ tay ra khỏi hai má, vừa ngẩng đầu thì thấy ánh mắt của bác tài xế trong gương.Ông ấy cười to, trên mặt có ý đùa giỡn: "
Người đẹp, cô vừa nhắn tin cho bạn trai sao?"
Trần Ngữ Sương ngẩn người, chính cô cũng không chú ý môi mình đang cong lên, ý ngọt tràn đầy: "
Vâng ạ."
Danh Sách Chương: