Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trần Ngữ Sương được Lâm Cạnh ôm ngang đặt lên sô pha.
“A a a.” Cô không nhịn được kêu rên: “Cuộc đời trong sạch này của em bị hủy hoại mất rồi, hàng xóm vừa rồi đi qua thấy rồi huhu.”
Lâm Cạnh đẩy eo cô để nhường vị trí cho mình, anh ngồi xuống: “Chỉ là anh ôm về thôi mà.”
Trần Ngữ Sương đánh anh một cái: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói nữa? Em cho anh ôm sao?”
Lâm Cạnh cong người, lấy lòng hôn lên cổ cô: “Có sao đâu mà, cục cưng mềm chân không đi được thì anh phải ôm rồi. Với cả bị nhìn thì có sao, chúng ta yêu đương nghiêm túc, cũng không phải tình nhân bí mật.”
Mặt cô nóng lên, hờn dỗi nhìn anh một cái, không thèm nói nữa.
Anh lại dán lên giống một con chó lớn, ghé vào người cô cọ tới cọ lui: “Không vui thì dọn đến nhà anh đi, cách trường học cũng không xa.”
Mặt Trần Ngữ Sương thật sự đỏ, hai mắt mở to nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh… Nhà anh á?”
Anh bật cười, xoa tóc cô: “Đúng thế, sao vậy, em không muốn à?”
Không phải cô không muốn, bây giờ ngày nào anh cũng chạy qua nhà cô, vừa nấu cơm vừa dọn dẹp, chỉ hận không thể ở lại, gọi là ở chung cũng không khác gì lắm.
Nhưng hai người mới bên nhau chưa lâu, cứ thế sống chung thì có ổn không…Cô còn đang mải mê suy nghĩ, Lâm Cạnh liền sờ má cô.
“Cục cưng, Sương Sương ngoan, đồng ý với anh không?”
Hai má đầy thịt bị anh xoa nắn, làm cô không thể nói chuyện được, nỗ lực kéo tay anh ra.
“Lâm… buông ra… ưm… Em không nói được.”
Lâm Cạnh đã muốn véo má cô từ lâu, bây giờ có cơ hội thì càng không ngừng dùng sức xoa, mặt bà xã mình sao lại mềm như vậy, sao lại đáng yêu như vậy, nghịch đủ rồi mới buông ra.
Anh thấy thỏa mãn, nhưng thấy vẻ mặt cô u ám thì thầm kêu không ổn, bảo bối nhỏ quả nhiên lại mở to mắt trừng anh.
Vội vàng dỗ cô: “Cục cưng, đừng giận đừng giận.”
Lực tay Lâm Cạnh thật ra cũng không lớn, lòng bàn tay ấm áp xoa trên mặt thậm chí còn có loại thoải mái an tâm. Trần Ngữ Sương cũng không tức giận, chỉ là muốn trừng mắt thôi.
Hai người đối mắt với nhau cả nửa ngày, cuối cùng cũng thả lỏng, cô ngượng ngùng nói: “Không có giận.”
Lâm Cạnh hôn lên má cô một cái, giọng nói dịu dàng khiến người nghe đỏ mặt: “Thích Sương Sương nhất.”
“Vậy bảo bối, đến nhà anh ở nhé?”
Trần Ngữ Sương đã hoàn toàn mê muội rồi, giọng nói quyến rũ này có thể chém chết em gái tra nữ nhất thế giới, huống chi cô chỉ là một kẻ hèn mọn nghiện thanh khống mà thôi, càng không chịu nổi.
Lâm Cạnh chớp mắt, cái mũi cao thẳng cọ trên mặt cô, giọng nói mềm nhũn như làm nũng: “Tới không tới không~?
Trần Ngữ Sương nhắm mắt, cảm thấy sắp bị giọng nói này thôi miên mất.
“Được… Được rồi, anh đừng cọ nữa, em đi.” Giọng nói cũng phiêu đãng lắm rồi.
“Ha ha.” Lâm Cạnh thực hiện được mong muốn cười thành tiếng: “Anh biết Sương Sương thích anh nhất mà.”
Anh cắn lỗ tai cô, dùng giọng nói khàn khàn nói chuyện: “Vậy khi nào chúng ta dọn đây?”
Từ đỉnh đầu tới eo đều tê dại, cô thấy anh như đang hành hạ cô, ai mà chịu nổi: “Tháng này dọn.”
Lâm Cạnh nghe được ngày giờ chuẩn xác mới vui vẻ cười lên, cuối cùng cũng buông lỗ tai đã đỏ rực lên: “Phải giữ lời nhé.”
Danh Sách Chương: