• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù không muốn thì kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua.

Trần Ngữ Sương đang học ngành mỹ thuật ở đại học Q. Trường học cách nhà cô thuê không xa, nên cô không ở lại trường.

Nhưng đối mặt với khai giảng, cô vẫn cảm thấy rất tuyệt vọng.

Buổi sáng trước khi rời giường cô gửi tin nhắn chào buổi sáng với Cá Voi, sau đó chuẩn bị đồ để mai đến trường.

Cá Voi vẫn đang vận động, không biết làm cái gì mà thở dốc liên tục, giống như Husky.Đêm qua Trần Ngữ Sương cùng anh làm chuyện đó, ban đêm ánh đèn lờ mờ kích thích cảm giác mạnh, đến sáng trò chuyện với Cá Voi thì lại trở nên ngốc nghếch.

Cả người cô cứng ngắc nói chuyện điện thoại với Cá Voi, vừa nghe thấy giọng nói của anh thì mặt đỏ tim đập, lúc nói chuyện cũng ấp úng.

Giọng điệu Cá Voi vẫn rất tự nhiên, dịu dàng nói chuyện với cô. Trần Ngữ Sương cũng vì vậy mà thấy thoải mái hơn đôi chút.

Nhưng không bao hàm việc cô có thể thản nhiên nghe tiếng thở dốc của anh!!!

Dẫu biết anh đang tập thể dục, nhưng nghe thấy âm thanh thở dốc cùng tiếng than nhẹ, toàn thân cô cứng đờ, mặt đỏ bừng như lửa đốt.

Trần Ngữ Sương đỏ mặt hạ thấp âm lượng xuống, rồi ngẩn người tìm quyển sách giáo khoa... mà tìm tận mười phút lận.

Rốt cuộc thì bên kia cũng dừng lại, có tiếng uống nước "ừng ực", lại nghe thấy tiếng người lại gần, vẫn còn thở hổn hển."

Sương Sương, em đang làm gì thế?"

Trần Ngữ Sương mặt đỏ tay run, lắp bắp trả lời: "

Ngày mai là khai giảng rồi... Huhu..."

Bên kia im lặng vài giây, sau đó là giọng nói mang theo ý cười của anh: "

Em khóc cái gì, khai giảng thì không thể gặp anh hả?""

Có điều... Em trọ ở trường thì buổi tối không thể gọi điện với anh được rồi..."

Câu thứ hai hơi hạ giọng xuống, kéo dài, có vài phần háo sắc.

Trần Ngữ Sương tất nhiên biết anh đang nói cái gì, quai hàm bạnh ra."

Gì chứ, em không có trọ ở trường đâu!" Cô không biết mình đang phản bác hay chột dạ nữa, nói rất to, lại còn có vài phần run run."Được rồi được rồi." Anh khẽ cười, dịu dàng dỗ dành cô: "

Anh biết rồi, Sương Sương không trọ ở trường thì tốt quá, buổi tối không được nghe giọng em chắc anh sẽ chết mất."

Trần Ngữ Sương bụm mặt ngồi trên giường, trong lòng chán nản, lại hơi chút ngọt ngào. Cô không thể nào đấu lại streamer 18+ này, quá giỏi tán tỉnh rồi!

Giọng Cá Voi bên kia dần ra xa: "

Anh đi tắm chút, đợi anh nhé."

Không nghe thấy giọng của anh, Trần Ngữ Sương cuối cùng cũng có thể nghiêm túc chuẩn bị sách vở, bỗng nhận ra trong cặp bị cô nhét toàn là sách của năm nhất.

Thật là xấu hổ! Đầu cô phình lớn.

Cả người Cá Voi hoàn toàn trần trụi, để làn nước mát lạnh trượt qua cơ bắp xuống bên dưới.

Ngày mai cô khai giảng sao?

Anh vuốt mái tóc ướt sũng về sau, lộ ra vầng trán rộng đẹp đẽ, trong mắt có ý cười nhẹ.

Sương Sương là người thành phố Q, ngày mai ở nơi này khai giảng chỉ có đại học Q, dường như anh đã phát hiện ra một kinh hỉ rồi.Đến chiều, lại là khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau ăn gà.

Rút bài học từ lần trước, bây giờ Cá Voi không để chế độ bốn người chơi nữa, nhảy xuống thành phố P cùng Sương Sương.

Hôm nay thành phố P cực kỳ đông, lúc hai người nhảy thấy bên dưới có ít nhất ba đội trở lên đều cùng rơi vào khu này.

Trần Ngữ Sương hơi khẩn trương, sau khi tiếp đất lập tức nhặt một khẩu súng và mấy lọ thuốc, rồi nằm im ở nhà nhỏ chỗ ngoặt.

Cá Voi bật mic nói với cô: "

Sương Sương, em chờ ở đó đừng động đậy, phòng bên cạnh đang có người, đợi anh giải quyết xong sẽ qua với em."

Trần Ngữ Sương ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Một tràng tiếng súng vang lên, góc trái bên dưới xuất hiện dòng chữ [giubnkh đã gϊếŧ chết jingyu bằng chảo.]Cá Voi: "..."

Trần Ngữ Sương: "..."

Cá Voi: "Đây là tai nạn..."

Lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân, Trần Ngữ Sương nín thở, tay cầm chuột cứng đờ.

Lúc cửa mở, Trần Ngữ Sương phát huy kỹ thuật xịn sò nhất đời này của mình, hai làn đạn đã gϊếŧ chết tên vừa bước vào.

Trần Ngữ Sương: "..."

Cá Voi: "

Sương Sương 666*! Siêu đỉnh!"(*) Giỏi cực kỳ, giỏi vl, v.

v...

Một giây sau, Trần Ngữ Sương bị một phát súng từ ngoài cửa bắn vào, lập tức biến thành hòm gỗ.

Cá Voi: "..."

Trần Ngữ Sương: "

Uiiii."

Cá Voi buộc phải quên đi cái chết đáng xấu hổ vừa rồi của mình: "

Nào, trận tiếp theo."

Trận mới, Cá Voi không bắn được mấy, may là bọn họ may mắn vào được bo cuối.

Cá Voi và Trần Ngữ Sương núp mình trong một cái hố, cuối cùng anh cũng nhặt được M16, gϊếŧ sạch một đội, trận này chỉ còn bọn họ và một tên cuối.

Cá Voi bắt đầu khoe khoang, nói với cô: "

Em đợi chút, để anh làm tên kia tức chết."

Vòng bo đã rất nhỏ, Cá Voi cũng xác định được vị trí của tên cuối, ném hai quả lựu đạn về phía hắn ta.

Quả nhiên thấy sau cây có người nhúc nhích.

Người kia thấy bọn họ có hai người, không dám ra ngoài đấu trực diện, chỉ có thể trốn sau cây, chờ bo tới.

Cá Voi mặc bộ đồ may mắn đi vòng quanh, đến đằng sau tên cuối thì bật mic tất cả."

Ném lựu đạn vào tao điiii."

Tay cầm lựu đạn lao lên phía trước, tên cuối không kịp ngắm bắn, hai người đứng sát nhau, "

uỳnh" một tiếng nổ chết cả hai.

Màn hình Trần Ngữ Sương hiện lên.[Winner winner chicken dinner!]Người anh em bị nổ chết còn chưa thoát, mở mic cười to: "

Bro, đờ mờ!""Ông trâu bò thật đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK