“Mọi người thẳng hàng, người sau nhìn gáy người trước cho tới khi ngươi không nhìn được người phía trên. Ai để xiên hàng thì tối nay không được ăn cơm.”
Tiếng Văn Trung vang vọng khắp quảng trường.
Trên quảng trường lúc này là cảnh tưởng bình dân và nô lệ xếp thành hàng thẳng tắp không một vết xiên xẹo, nó khiến Đức Bình đứng bên cạnh cũng phải bất ngờ.
Đức Bình chưa bao giờ gặp tình sự tình bắt mắt như vậy, những hàng người thẳng tắp nối đuôi nhau được tạo ra bởi bình dân và nô lệ, điều mà ông chỉ thấy ở các binh sĩ chuyên nghiệp.
“Thật không ngờ đồ ăn lại có sức uy hiếp đến vậy.”
Văn Trung cảm thán kéo Đức Bình ra khỏi suy tư.
“Đúng vậy a! Ai mà ngờ được đồ ăn lại có sức uy hiếp tới vậy.”
Đức Bình cũng không giấu được cảm xúc cửa mình lúc này, thật sự không ngờ tới đồ ăn mà ăn ông hằng ngày lại có thể cho bình dân và nô lệ nghe lời hơn cả đòn roi.
Nó cũng phần nào thay đổi quan điểm của Đức Bình về bình dân và nô lệ.
Những kẻ mà ông cho thấp hèn, lười nhác và ngu dốt, những kẻ không làm nên được trò trống gì lại có thể làm được việc một binh sĩ chuyên nghiệp mới làm được.
“Hiệp sĩ trưởng, nhờ ngài.”
Văn Trung hướng về Đức Bình gật đầu.
Đức Bình gật đầu đáp lời rồi đi về hướng các hiệp sĩ và binh sĩ đi tới.
Văn Trung là một người thông minh, hắn biết cho dù hoàng tử điện hạ có giao cho hắn quyền xử lý công việc này thì hắn vẫn còn chưa đủ đủ tư cách chỉ huy quân đội.
Long cũng hiểu điều đó, bài phát biểu của hắn có thể hướng tất cả mọi người về cùng mục đích nhưng để phá vỡ bức tường giai cấp không phải chuyện dễ dàng như vậy, nó cần thời gian, rất nhiều thời gian, thậm chí là không bao giờ thành công.
Dù sao ngay cả ở Trái Đất bức tường này vẫn còn tồn tại nó chỉ là bị giấu đi, hoặc mờ đi thôi, vì thế Long để Đức Bình hỗ trợ Văn Trung xử lý những vấn đề mà với thân phận của hắn lúc này không thể xử lý được.
Văn Trung hiển nhiên vui vẻ tiếp nhận, với Văn Trung có thể làm việc cho hoàng tử điện hạ cũng đã đủ để hắn thỏa mãn rồi.
Văn Trung là một pháp sư xuất thân từ bình dân, năm mười bốn tuổi hắn thức tỉnh thiên phú của mình, nhận thấy con mình có thiên phú về ma pháp ba mẹ Văn Trung đã chạy vạy khắp nơi vay tiền để hắn có thể vào được hội pháp sư.
Cuối cùng Văn Trung tiến vào hội pháp sư với thân phận pháp sư học đồ, là một người thông minh Văn Trung nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, hắn kết bạn với rất nhiều người trong hội pháp sư, ngay cả người hướng dẫn cũng rất thích hắn. — QUẢNG CÁO —
Nhưng mọi thứ không suôn sẻ như Văn Trung nghĩ, một thời gian sau đó hắn dần bộc lộ điểm yếu về thi pháp của mình, điểm yếu chết người mà trong thời đại nói chuyện bằng thực lực thì nó không khác mấy án tử hình.
Văn Trung nhanh chóng bị cô lập, hắn không thể kết bạn hay nói chuyện với ai trong hôi pháp sư, mọi người nhìn hắn với ánh mắt như nhìn rác rưởi.
Như một quân cờ domino Văn Trung không thể tìm được việc làm, không ai cần một pháp sư với khả năng thi pháp yếu kém như hắn, cuối cùng Văn Trung ngập trong nợ nần với các khoản nợ mà gia đình hắn đã vay để hắn có thể vào được hội pháp sư.
Để trả nợ Văn Trung đã phải làm cả những công việc thấp kém nhất không dành cho pháp sư, mọi người đều coi hắn là sự sỉ nhục của pháp sư, thậm chí hội pháp sư từng có ý định trục xuất hắn nhưng vì Văn Trung đã bỏ ra số tiền lớn để được vào hội nên họ không thể đuổi hắn, nếu không uy tín của hội sẽ bị lung lay.
Vì thế Văn Trung tiếp tục làm việc để trả nợ, món nợ mà hắn có làm cả đời cũng chưa chắc trả được, còn những người trong hội pháp sư tiếp tục nhìn hắn với sự khinh bỉ.
Cuối cùng hội pháp sư tìm được cách xử lý Văn Trung, chúng sẽ trả nợ thay Văn Trung đổi lại hắn phải tham gia vào cuộc khai hoang do lục hoàng tử đứng đầu.
Văn Trung đã do dự, hắn hiểu được hội pháp sư muốn hắn chết trong cuộc khai hoang, chỉ cần Văn Trung tham gia hắn sẽ chết, quang minh chính đại chết đi mà không ảnh hưởng tới danh tiếng của hội.
Nhưng Văn Trung không thể không tham gia, với đặc quyền pháp sư Văn Trung có thể không cần trở thành nô lệ, nhưng gia đình hắn thì không may mắn như vậy, nếu không trả nợ đúng hạn cha mẹ cùng anh, chị em hắn sẽ phải trở thành nô lệ.
Cuối cùng Văn Trung chấp nhận thỏa thuận, hắn trở thành kẻ khai hoang còn gia đình hắn sẽ được bình yên.
“Điện hạ, mọi chuyện đã xong.”
Văn Trung nộp bảng bảng thống kê cho Long.
Long nhìn thoáng qua bảng thống kê, tổng cổng hơn hai nghìn người được chia cho ba mươi người, tính ra mỗi người phụ trách xử lý cho bảy mươi người, đây lại chỉ là những thông tin cơ bản nhất không làm gì rắc rối vậy mà mất hơn nửa ngày mới làm xong.
“Được rồi, bây giờ ngươi chọn ra vài người ghi chép lại toàn bộ công cụ trong doanh địa, kiểm tra lại toàn bộ rồi thống kê lại bảng này.”
Long tiếp tục giao nhiệm vụ cho Văn Trung, hắn dự định xây dựng một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp do Văn Trung đứng đầu.
…
Bữa tối hôm nay đến sớm hơn thường ngày, vì hôm nay do phải tiến hành thống kê nên mọi người cơ hồ không phải làm việc.
— QUẢNG CÁO —
Vốn dĩ các nô lệ sau khi đăng ký xong thì phải trở về làm việc nhưng vì không có ai giám sát thành ra bọn họ trở nên lười biếng.
Long biết điều này nhưng hắn không quan tâm, những chuyện như thế sau này sẽ không thấy nữa.
Long hiện tại đang đứng trên bục phát biểu, nói là bục thực ra chỉ là lâm thời dựng mấy cái thùng gỗ lên làm chỗ đứng.
Long quét mắt qua toàn bộ doanh địa, hắn thấy trong mắt những nô lệ và dân thường đã có một chút sinh khí, sự tuyệt vọng và vô hồn đã phai đi chút ít.
“Bữa tối hôm nay mọi người ăn ngon không?”
Long lên tiếng, nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn, cả doanh địa trở nên im ắng.
Sở dĩ hắn hỏi như vậy vì hôm nay hắn lệnh cho nhà bếp tăng thêm khẩu phần cho bữa tối, hắn muốn dùng bữa tối hôm nay để thúc đẩy vài việc.
Đúng như dự liệu, Long không vội vàng hắn làm bộ thở dài nói.
“Haizz! Nếu không ai trả lời vậy bữa tối hôm nay không ngon rồi, thế thì mai lại ăn như cũ vậy.” Long nhấn mạnh.
“Ngon…”
Ngay khi hắn nói xong tiếng ai đó bên dưới vang lên, mọi người xung quanh cũng bắt đầu nghị luận.
“Cái gì? Ta nghe không rõ, ai đó nói lại được không.” Long đưa tai ra làm bộ không nghe thấy.
“Ngon.” đã có nhiều người hơn lên tiếng, nhưng Long vẫn chưa hài lòng .
“To hơn nữa ta không nghe được.” Long hét lớn.
“Ngon.”
Càng nhiều người lên tiếng, bữa tối hôm nay họ ăn rất vui, nhiều người trong này còn chưa bao giờ ăn nhiều hơn hai cái bánh mì trong một bữa, chỉ như vậy thôi đã khiến họ hài lòng, nhưng khi Long hỏi bọn họ thì sự sợ hãi với quý tộc phát ra từ bản năng khiến họ không dám trả lời.
Đến khi Long bắt đầu đe dọa cắt giảm bữa ăn thì nó đã khiến những người thường xuyên bị đói như họ có dũng khí, cuối cùng chỉ sau một lát cả doanh địa đều đồng thanh trả lời.
“Ha ha, vậy từ hôm nay đây sẽ là khẩu phần ăn của mọi người.”
Tuyên bố của Long khiến cả doanh địa bàn tán, ai cũng không ngờ được chủ nhân của họ lại đột nhiên tốt như vậy. — QUẢNG CÁO —
“Được rồi, được rồi. Mọi người yên lặng ta có chuyện muốn nói.”
Hiển nhiên trọng lượng trong lời nói của Long đã cao lên cả doanh trướng trong nháy mắt không còn một tiếng động.
“Mọi người từ hôm nay sẽ phải đăng ký công việc theo nhóm, chỉ khi hoàn thành lượng công việc này mọi người mới được hưởng khẩu phần ăn như hôm nay, nếu không hoàn thành công việc thì cả nhóm sẽ bị cắt giảm khẩu phần ăn.”
Tiếng huyên náo lại vang lên, lần này Long chờ một lát rồi lên tiếng.
“Đương nhiên những kẻ nghĩ rằng chỉ cần đăng ký ít côn việc thì có thể được ăn no nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, sẽ có lượng công việc ít nhất mà một nhóm phải đăng ký, trò bịp của các người không qua mắt được ta đâu.”
Long mỉm cười đe dọa, hắn chính là cho những người ở đây một lời cảnh cáo, để họ nhớ rằng không làm việc thì không được ăn.
“Nếu các ngươi hoàn thành công việc sẽ được tích điểm, khi các ngươi đủ điểm thì có thể thoát khỏi thân phận nô lệ. Còn bình dân khi đủ điểm sẽ được thưởng một đồng vàng.”
Giờ đây tiếng huyên náo trở nên lớn hơn, nhưng hình như phản ứng lần này không được tốt lắm.
Thoát khỏi thân phận nô lệ ai mà không muốn nhưng họ lại không tin chuyện này, dù sao trước đây cũng có không ít quý tộc từng hứa sẽ cho họ thoát khỏi thân phận nô lệ nhưng cuối cùng lại viện đủ ly do từ chối, thậm chí có người còn bị đánh chết vì việc này.
Còn bình dân cũng không ngoại lệ, họ cũng từng được hứa trả tiền nhưng cuối cùng viện đủ lý do trừ đi hết, cho dù một đồng vàng là rất lớn, họ cũng không có bao nhiêu hứng thú với chuyện này.
Long cũng không hi vọng đám người này có thể làm ra phản ứng gì quá khích, hắn cũng không thể tuyên truyền cái tư tưởng lao động là vinh quang, đám người này còn chưa thông minh tới mức đó.
“đã là nô lê thì suốt đời là nô lệ.” đây mới chính là tư tưởng của thế giới này, Long không tự tin tới mức chỉ một câu nói của hắn có thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, hắn chỉ muốn những người này nhớ tới câu nói này là được, đòn sát thủ của Long bây giờ mới tung ra.
“Được rồi. Vì để khích lệ mọi người ta hứa hẹn hai nhóm làm việc tốt nhất thì bữa tối sẽ được ăn thịt.”
Làm càng nhiều ăn ngon, đây mới chính là thứ những nô lệ và bình dân này có thể hiểu.
Lần này hiển nhiên phản ứng tốt hơn rất nhiều.
So với việc vươn tới thứ viển vông như tự do thì bọn họ đương nhiên để ý việc có thể được ăn thịt hơn.
Danh Sách Chương: