Đi về phía tây thành Vĩnh Đông khoảng ba ngày đường là thị trấn Vọng Lăng.
Vọng Lăng là thị trấn khá lớn nằm ở biên giới phía tây lãnh địa Lý gia, đây là nơi bất cứ ai muốn qua lại giữa lãnh địa Lý gia và Phương gia phải đi qua.
Từ thị trấn này đi thêm ba ngày đường nữa ta có thể đặt chân tới thành Vĩnh Xuân thủ phủ của Phương gia.
Lúc này Vọng Lăng đang là vị trí đóng quân của hơn bảy nghìn binh lính Lý gia đang sẵn sàng tràn sang lãnh địa Phương gia đánh úp quân đội của Long.
Nhưng họ đã tới đây ba ngày rồi vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào của Long.
Việc này khiến đại công tử Lý gia, Lý Duy Khánh nghi ngờ.
Trong đại sảnh phủ trấn trưởng lúc này là Lý Duy Khánh cùng đám tướng quân dưới quyền hắn.
“Đã ba ngày rồi, ngay cả bóng dáng của lục hoàng tử cũng không thấy, Phương gia đang chơi trò gì vậy?”
Một người trong đó không nhịn được lên tiếng, hiển nhiên kẻ này đang rất bất mãn với Phương gia.
Chiến tranh cũng không phải đơn giản là việc tập hợp quân đội rồi lên đường là xong, chưa nói đến việc chuẩn bị như thế nào, chỉ riêng chi phí duy trì cho quân đội trong thời gian chiến tranh thôi cũng là con số không nhỏ rồi.
Cho dù đội quân chỉ có bảy ngàn người nhưng không có nghĩa quân ít thì mọi chuyện trở nên đơn giản.
Như ở Trái Đất vào cuối thời nhà Thanh trung quốc các tướng lĩnh thời đó đã phải mất cả tháng trời để lên kế hoạch cho một đội quân di chuyển ra xa thành Bắc Kinh hai kilomet cũng đủ hiểu mọi chuyện phức tạp như thế nào.
Bây giờ quân đội bọn họ đã chờ ở đây ba ngày rồi nhưng lại không có một chút tin tức gì, cảm giác giống như người mù vậy.
“Tình trạng lương thực thế nào?”
Lý Duy Khánh không phản ứng trước lời than vãn của vị tướng này mà quay sang người bên cạnh bên hỏi.
Người này thấy Lý Duy Khánh hỏi cũng cung kính hồi đáp.
“Bẩm công tử, lương thực còn đủ cho bốn ngày nữa, nếu trong ngày mai không có tin tức thì chúng ta sẽ phải trở về hoặc yêu cầu thành Vĩnh Đông gửi thêm lương thực.”
Vốn dĩ Lý gia nghĩ rằng cuộc chiến này sẽ không kéo dài lâu nên chỉ chuẩn bị lương thực cho mười ngày.
Sáu ngày đi đường từ Vĩnh Đông tới Vĩnh Xuân cộng thêm dự trữ cho bốn ngày nữa là đủ, nhưng không ngờ đến bây giờ rồi bọn họ vẫn chưa hành quân về thành Vĩnh Xuân.
Nếu trong ngày mai họ không hành quân tới Vĩnh Xuân thì chỉ có thể trở về hoặc yêu cầu thêm lương thực từ Vĩnh Đông, nếu không chỉ với lương thực cho vài ngày như vậy sợ rằng chưa hành quân tới nơi binh lính đã chết đói hết.
“Công tử, giờ chúng ta nên làm thế nào?” — QUẢNG CÁO —
Tình hình bọn họ hiện tại quả thật tiến thoái lưỡng nan, họ không thể tiến vào lãnh địa Phương gia nếu không được phép nhưng nếu họ trở về lúc Phương gia cần lại không thấy thì cũng rất rắc rối.
“Nếu ngày mai không có tin tức thì phái người đi Phương gia báo cho họ, chúng ta đã lên đường trở về.”
Lý Duy Khánh tuy không muốn nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ ra phương án này.
Cho dù sau đó hắn phái người trở về yêu cầu thêm lương thực thì cũng phải mất ít nhất năm ngày lương thực mới có thể tới nơi. Vậy thì trong hai ngày còn lại hắn sẽ ăn gì?
Trưng thu lương thực ở Vọng Lăng hay giảm khẩu phần để có thể chờ tới năm ngày.
Hai cách này tốt nhất là không nên làm, không đến lúc vạn bất đắc dĩ Lý Duy Khánh không muốn dùng hai phương pháp này.
“Như vậy hình như không ổn thưa công tử.”
Phó tướng ngồi bên quả thật không thích cách này của Lý Duy Khánh, nếu làm vậy quan hệ của Lý gia và Phương gia sẽ không được tốt.
“Không sao, ta tin tưởng nhị hoàng tử cùng công tước sẽ hiểu cho chúng ta.”
Lý Duy Khánh không phải tự nhiên nảy ra phương án này, hắn từng tiếp xúc với cả nhị hoàng tử và công tước, họ không phải loại người thù vặt. Hắn tin tưởng hai người sẽ hiểu cho sự khó xử của hắn.
Lúc Lý Duy Khánh cùng các tướng lĩnh đang nói chuyện thì bên ngoài cửa phủ truyền tới tiếng ồn ào khiến hắn chú ý, ngay sau đó một người lính canh của chạy vào.
“Chuyện gì ồn ào vậy?”
Lý Duy Khánh nhăn mặt khó chịu hỏi tên lính.
“Bẩm công tử có lính đưa tin khẩn từ thành Vĩnh Đông.”
“Tin khẩn? Để hắn vào.”
Nghe người lính báo cáo khiến Lý Duy Khánh nhăn mày, hắn có dự cảm không tốt.
Rất nhanh trước đại sảnh đã xuất hiện một người lính khác, người này cả người dính đầy bụi đất, khuôn mặt mệt mỏi trông vô cùng chật vật.
Hắn chạy vào quỳ trước mặt Lý Duy Khánh dâng ra một tấm da dê nói.
“Bẩm công tử thành Vĩnh Đông bị tấn công đã thất thủ rồi, đây là thư tín từ hầu tước.”
— QUẢNG CÁO —
Lý Duy Khánh hoảng sợ đứng bật dậy, hắn với tay cầm lấy tấm da dê từ trên tay binh lính mở ra.
Bên trong là một bức thư của Lý Gia Lâm nói chuyện thành Vĩnh Đông bị tấn công và ông ta chuẩn bị chạy trốn, góc dưới bên phải tấm da dê còn là con dấu của hầu tước.
Bên cạnh những tướng lĩnh khác cũng hoảng sợ khi nghe tin dữ, bọn họ đều đưa mắt về phía tấm da dê trên tay Lý Duy Khánh chờ đợi câu trả lời.
“Cha ta thế nào?”
Lý Duy Khánh hoảng sợ hỏi người lính, khuôn mặt hắn bây giờ tràn đầy sát khí. Thấy thái độ của Lý Duy Khánh như vậy những tướng lĩnh ở đây đều hiểu những gì họ nghe là chính xác.
Người lính cảm nhận được sát khí khủng bố phát ra từ trên người Lý Duy Khánh run rẩy nói.
“Bẩm lúc thần rời đi thì hầu tước đại nhân cũng chuẩn bị lên đường, nhưng khi rời khỏi cổng thần có chờ hơn một giờ nhưng không thấy hầu tước xuất hiện, vì quân tình khẩn cấp thần đã rời đi trước.”
Nhưng khi hắn vừa nói xong thì một ánh sáng kim loại truyền vào mắt hắn, ngay sau đó là một cơn đau nhanh chóng xẹt qua, tầm nhìn của người lính đột nhiên quay cuồng, lúc tầm nhìn ổn định lại thì hắn thấy một cơ thể không đầu mặc giáp đang quỳ ở đó máu tươi bắn ra từ trong cổ cơ thể bắn lên cả mặt hắn.
Tên lính theo bản năng muốn đưa tay lên lau đi máu trên mặt mình, nhưng hắn phát hiện không còn liên hệ được với tay nữa.
“Toàn quân chuẩn bị xuất phát trở về Vĩnh Đông. Tiến hành trưng thu lương thực của các làng mạc trên đường trở về. Cử người tới Phương gia đề nghị chi viện.”
Nhìn thi thể dưới chân Lý Duy Khánh lạnh lùng ra lệnh.
Các tướng lĩnh bên cạnh không có phản ứng với hành động của Lý Duy Khánh, họ chỉ đơn giản nghe mệnh lệnh làm việc.
…
Phủ công tước cũng không phải rảnh rỗi, sau khi nhận được tin dữ thì toàn bộ cao tầng của Phương gia đều được yêu cầu họp khẩn.
“Điện hạ! Hiện tại chúng ta chỉ có thể điều động mười nghìn quân cùng khoảng bốn mươi binh lính của quân đoàn ma pháp và ba hiệp sĩ rồng, nếu nhiều hơn nữa hệ thống phòng thủ phía nam sẽ bị giàn mỏng.”
Báo cao của Phương Tùng khiến nhị hoàng tử khó xử, vốn dĩ hắn muốn điều nhiều quân hơn nhưng xem ra vẫn là không được.
Biên giới phía nam cua Phương gia là một vùng đồng bằng rộng lớn.
Không, không chỉ Phương gia, toàn bộ vùng phía bắc đều là một vùng đồng bằng rộng lớn vì thế việc phòng thủ một vùng đồng bằng như vậy là cực kỳ khó khăn.
Ban đầu nhị hoàng tử muốn sau khi xử lý Long thì điều quân chủ động tấn công, theo cái nhìn của hắn chủ động tấn công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất trong tình huống này.
Nhưng Long đã làm gián đoạn kế hoạch của hắn, bây giờ nhị hoàng tử vừa phải chia quân phòng thủ biên giới, lại vừa phải điều quân bình ổn Long khiến hắn cảm thấy binh lực vốn dĩ sung túc của bình bắt đầu giật gấu vá vai. — QUẢNG CÁO —
“Nếu chúng ta đem quân tấn công lãnh địa hoàng gia trước rồi mới chuyển hướng về phía tiểu tử kia thì sao?”
Nhị hoàng tử nêu ý kiến. Nhưng ngay cả hắn cũng thấy ý kiến này có phần không ổn.
“Không được! Nếu đánh đại hoàng tử chúng ta phải bắt buộc đánh xuống tận hẻm Bắc nếu không chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng muốn đánh xuống tận đấy sẽ phải mất nhiều tháng, Lý gia không chờ được lâu như vậy.”
Phương Hùng Lâm lên tiếng phản đối ý tưởng này. Hẻm Bắc là con đường huyết mạch nối giữa phương bắc và vùng trung tâm, nếu không thể kiểm soát được con hẻm này thì cho dù bọn họ có chiếm được phần lớn lãnh địa hoàng gia ở phía bắc thì nguy cơ cũng không được giải trừ khi mà lãnh thổ của họ vẫn mở ra ngay trước mặt kẻ thù.
Hành động này không khác nào tự sát!
“Quyết định như vậy đi, điều được bao nhiêu quân thì điều hết tới.”
Nhị hoàng tử hiểu phương án này khó mà thành công, hắn suy tư ra lệnh.
“Ngươi cử người nhanh chóng cảnh báo Lý Duy Khánh không được vọng động, chờ tiếp viện tới rồi hẵn tính.”
Rồi hắn nhìn các tướng sĩ xùng quanh tiếp tục ra lệnh.
“Tất cả mọi người chuẩn bị đi, ta muốn sáng mai tất cả binh lính sẵn sàng xuất phát.”
Lý gia là một đồng minh quan trọng của Phương gia, khiến nhị hoàng tử cùng Phương Hùng Lầm không thể không cứu Lý gia, hơn nữa việc này còn là để cho các gia tộc khác nhìn.
Sau khi mọi người đi nhị hoàng tử thở dài tựa vào ghế.
“Uống chút nước đi.”
Bên cạnh Phương Hùng Lâm đưa tới một cốc nước cho nhị hoảng tử, hắn không quên cảm ơn nhận lấy cống nước uống một hơi hết sạch.
“Thật không ngờ chỉ có một lục hoàng tử thôi mà mọi chuyện lại rắc rối như vậy.”
Phương Hùng Lâm ngồi bên cạnh cũng tự rót cho mình một cốc nước uống một hơi cạn sạch lên tiếng cảm thán.
“Bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta sẽ mất bao nhiêu để dẹp đống rắc rối này. Nếu cái giá quá lớn thì sau khi dẹp được lục đệ chúng ta cũng sẽ bị đại hoàng huynh dẹp luôn.”
Nhị hoàng tử nói ra lo lắng trong lòng, không thể không nói lúc này nhị hoàn tử đang lâm vào hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.
Danh Sách Chương: