Cồ Lâm Biên đang ngồi trong phòng tiếp khách của dinh thự Phạm gia, hắn đưa ánh mắt quan sát xung quanh căn phòng đầy sang trọng này.
Là một người xuất thân từ nô lệ, Cồ Lâm Biên không biết cái gì là quý giá, trong mắt hắn những đồ vật đặt trong phòng có một vàng óng khá đẹp mắt, chỉ có như vậy thôi.
Trong lúc hắn đang mải mê quan sát xung quanh thì gia chủ Phạm gia Phạm Lãi tiến vào, hắn nở một nụ cười thật tươi vội vã tiến tới bắt tay đặt tay lên ngực hành lễ với Cồ Lâm Biên.
“Ha ha! Cồ đại nhân quả là rồng tới nhà tôm, rồng tới nhà tôm.”
Đôi mắt Phạm Lãi híp lại nụ cười công nghiệp thật sự không thể chê vào đâu được.
Cồ Lâm Biên đã trải qua huấn luyện cùng đào tạo chỉ cười nhẹ đáp lễ với Phạm Lãi.
Sau khi hai người ngồi xuống người hầu bắt đầu rót trà cho cả hai. Chờ người hầu rời khỏi phòng Phạm Lãi mới lên tiếng hỏi.
“Không biết Cồ đại nhân ngài tới tệ xa có việc gì?”
Phạm Lãi cũng không biết Cồ Lâm Biên, tất cả những gì hắn được thông báo là một người đàn ông họ Cồ mang theo lệnh của lục hoàng tử tới tìm mình Phạm Lãi liền tim nhảy lên tới tận cổ, phải biết thời gian này hung danh của lục hoàng tử đã truyền ra khắp lãnh địa, đặc biết là những lần xử chém cả nhà những kẻ phá hoại kia, không có một chút thương xót nào ngay cả trẻ con cũng vậy.
Phạm Lãi tuy là thương nhân hàng đầu lãnh địa, nhưng cũng chỉ là một thương nhân, đứng trước những quý tộc của lãnh địa lão cũng chỉ là một con dê béo trước mặt những người này. Vì thế cho dù lão không biết người tên Cồ Lâm Biên này là ai nhưng chỉ cần hắn cầm trên tay lệnh của lục hoàng tử vậy lão cũng phải cẩn thận đối đãi.
“Phạm lão ta tới đây là muốn nhờ ngài hỗ trợ một chút.”
Cồ Lâm Biên cười nhẹ cố gắng không khiến cho vị lão già trước mặt này sợ hãi nói.
Phạm Lãi nghe vậy liền vỗ ngực nói.
“Điện hạ có việc gì xin cứ nói với lão già này, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ.” — QUẢNG CÁO —
Biểu cảm của Phạm Lãi cực kỳ thành khẩn, tựa như lão thực sự có thể vì Long lên núi đao xuống biển lửa thật vậy.
Cô Lâm Biên đương nhiên không vì những lời này tin tưởng Phạm Lãi thực sự trung thành với Long, hắn lấy ra một tờ giấy đưa về phía Phạm Lãi nói.
“Lên núi đao xuống biển lửa thì không cần. Ta muốn nhờ ngài điều tra xem hai ngày trước vào khoảng mười giờ sáng tới hai giờ chiều có con thuyền nào đi qua đoạn sông này. Đặc biệt những khu vực chỉ cần vài giờ liền có thể tới được đây.”
Nhánh sông thuyền lương gặp phải phục kích là một nơi vắng vẻ, xung quanh cũng chỉ có rừng mưa cùng đầm lầy rất thích hợp để phục kích.
Tuy nhiên chính vì môi trường của nơi này khiến cho không người có thể ở lại. Thời gian cuộc tập kích được phát hiện vào khoảng một giờ chiều. Theo phán đoán của Cồ Lâm Biên cuộc phục kích có thể diễn ra trước đó hai tiếng đồng hồ.
Chắc chắn nếu chỉ là một lực lượng phàm nhân sẽ cần tới một lực lượng khổng lồ để có thể chiến thắng đội hộ tống đi theo, việc này sẽ cực kỳ khó giấu giếm nên lựa chọn phù hợp nhất là điều một đội hành động nhỏ gồm siêu phàm giả để tấn công.
Cồ Lâm Biên thực sự rất khó xác định đối phương chuyển người tới vị trí phục kích khi nào nhưng hắn lại có thể xác định khoảng thời gian cuộc phục kích diễn ra.
Theo phán đoán thông thường kẻ địch sẽ không bỏ mặc siêu phàm giả của mình chết đuối, bọn họ đều là những tài sản cực kỳ quý giá như vậy hẳn phải có thuyền đón bọn họ sau đó.
Cồ Lâm Biên tìm được nguồn thông tin đáng tin từ một thuyền buôn của Hoa gia đi qua khu vực này.
Thuyền đó đi qua khu vực trong khoảng mười giờ sáng, kết hợp với tốc độ của thuyền vận lương Cồ Lâm Biên hoàn toàn có thể thu hẹp thời gian cuộc tập kích diễn ra và thuyền để đón những siêu phàm giả này.
Như vậy chỉ cần tiến hành thu thập thông tin những thuyền đi qua khu vực trong khoảng thời gian đó liền có thể thu hẹp được mục tiêu.
Hệ thống tình báo cùng quản lý của Long vẫn chưa đủ sức ảnh hưởng để điều tra một con thuyền như vậy, vì thế Cồ Lâm Biên tìm tới Phạm Lãi người có sở hữu tới ba phần của hệ thống vận hà lãnh địa. Với năng lực của ông ta tra chuyện này cũng không mấy khó khăn.
Phạm Lãi đương nhiên cũng biết thuyền vận lương bị tập kích, nghe lời này của Cồ Lâm Biên ông ta liền biết mục đích của hắn, Phạm Lãi không biết làm sao Cồ Lâm Biên có thể chắc chắn khoảng thời gian hẹp như vậy, nhưng ông ta biết đây không phải việc ông ta nên tìm hiểu. Dù sao cũng chỉ là điều tra một chút nơi này, ông ta tự tin với mạng lưới trong tay mình có thể mọi ra toàn bộ. — QUẢNG CÁO —
Phạm Lãi đoán được có thể chuyện này phía sau liên quan tới đám quý tộc bị tước quyền lực kia, nhưng thì sao chứ. Tuy chỉ mới tiếp xúc với lục hoàng tử một thời gian, nhưng những hành động của vị hoàng tử này đã bắt đầu trói chặt lợi ích của ông ta lên người hắn, không chỉ ông ta Trương gia cùng Tào gia cũng như vậy.
Vì thế giúp lục hoàng tử thực chất cũng đang giúp chính ông ta, Phạm Lãi rất vui lòng hỗ trợ.
“Đại nhân yên tâm. Lão chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ta còn có một điều muốn nhờ.”
Lời đáp ứng của Phạm Lãi khiến Cồ Lâm Biên rất hài lòng, nhưng hắn vẫn không dừng lại tiếp tục đưa ra một đề nghị.
“Ồ! Không biết đại nhân muốn nhờ gì.”
“Là thế này ta muốn ngài giúp ta chuẩn bị thuyền cho khoảng một nghìn người. Di chuyển, những thuyền này phải được ngụy trang là thương thuyền.”
Lời này nói ra Phạm Lãi cả người cứng đờ lại, lão biết đây là ý gì, lão cũng đoán được khả năng cao một nghìn người đó là ai. Chuẩn bị thuyền cho một nghìn người hơn nữa còn phải ngụy trang thành thương thuyền, chỉ cần không phải người ngu đều có thể hiểu được đây là ý gì.
Nhưng Phạm Lãi có thể từ chối được sao, lời này nói ra đã không cho Phạm Lãi đường lui nữa. nếu lão từ chối thảm họa sẽ tới với lão. Phạm Lãi cố sợ hãi trong lòng nói.
“Cái này cũng không phải không được, nhưng việc này có thể giữ bí mật được sao?”
Đã nói tới như vậy mọi thứ cũng không còn gì bí mật nữa, Phạm Lãi tin tưởng người thanh niên trước mặt có thể hiểu được.
“Phạm tiên sinh yên tâm, cũng không phải chở toàn bộ một nghìn người cùng một lúc. Ngài chỉ cần phối hợp tốt với chúng ta là được.”
…
— QUẢNG CÁO —
Một ngày sau.
Một thương thuyền của Phạm gia đỗ tại trên bến tàu của thành Vĩnh Đông, bên dưới các phu khuân vác đang không ngừng dùng đôi bàn tay cùng đôi vai của mình chuyển những kiện hàng hóa lên thuyền. Theo sau đó một đội khoảng hơn trăm người người ăn mặc rách rưới hai tay bị trói cũng bị xếp hàng giải lên thuyền.
“Đám nô lệ này các ngươi lấy ở đâu ra vậy, nhìn cũng rất tráng kiện nha, hẳn rất có sức. Bán cho ta vài tên được không.”
Một thương nhân đứng gần đó thấy những người này đầu tiên phán đoán họ là nô lệ liền lên tiếng hỏi thuyền trưởng. Mặc dù hắn không nhìn thấy trên người bọn hắn nô lệ ấn ký nhưng nhìn bộ dạng này không phải nô lệ còn là ai.
“Không được, không được đây là hàng hóa chúng ta nhận vận chuyển không thể bán cho ngươi được.”
Thuyền trưởng nghe vậy trong mắt có chút hốt hoảng vội vàng lắc đầu lia lịa từ chối thái độ cũng rất kiên quyết.
Thương nhân thấy không chú ý sự hoảng sợ trong mắt thuyền trưởng thở dài nói.
“Ài! Khó lắm mới gặp được hàng tốt như vậy, tiếc thật.”
Thương nhân cũng biết nguyên tắc làm ăn của Phạm gia, hắn cũng không có ý định hối lộ thuyền trưởng. Nô lệ mà thôi, muốn dùng một cái giá lớn đi hối lộ thuyền trưởng đám nô lệ này chưa chắc đã đền bù được tổn thất của ông ta.
Cứ như vậy chỉ trong vòng bốn ngày có một đoàn người lúc thì là nô lệ, lúc là thuyền viên, lúc lại là khách đi thuyền lần lượt được thuyền của Phạm gia mang đi.
Tối ngày thứ năm đoàn trưởng quân đoàn một Đức Bình cũng lặng yên không một tiếng động biến mất khỏi thành Vĩnh Đông không biết đi về nơi nào.
Danh Sách Chương: