Mục lục
Sắt Thép Ma Pháp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tập hợp toàn bộ binh sĩ lại hộ tống ta rời khỏi thành.”

Lý Gia Lâm ra lệnh cho vị phó tướng vừa mới được gọi tới.

Người này vừa được bổ nhiệm thay thế Nam tướng quân đã bị hắn cắt chức vừa rồi.

“Tình hình hiện tại chỉ có thể tập hợp các hiệp sĩ và pháp sư thưa đại nhân.”

Phó tướng tuy không hài lòng với quyết định của Lý Gia Lâm nhưng vẫn phải nói sự thật, với tình hình hỗn loạn hiện tại việc tập hợp binh lính lại là bất khả thi.

Tất cả binh lính họ có thể điều động đã được bố trí tại các khu vực gần phủ hầu tước, với tình hình hiện tại việc tập hợp toàn bộ lại hiện tại đúng là khó hơn lên trời.

“Có bao nhiêu gọi bấy nhiêu, nhanh đi.”

Lý Gia Lâm đã không thể chờ được nữa, vừa rồi một hộ vệ của hắn báo lại chỉ còn cổng nam vẫn đang chốn cự, cổng tây và cổng đông đều đã thất thủ, nếu không đi nữa ông ta sẽ là cá nằm trên thớt.

Phó tướng bất đắc dĩ nhận lệnh không nói gì thêm, hành lễ rời đi.

Nhìn thấy phó tướng rời khỏi Lý Gia Lâm đi tới cửa sau của phủ hầu tước, ở đây phu nhân, con gái và đám vợ lẽ của hắn đã chờ sẵn cùng một đống đồ đạc chất đầy xe ngựa.

Nhìn thấy cảnh này Lý Gia Lâm lại tức giận. Không hiểu bọn họ đang chạy trốn hay đi du lịch nữa.

“Đồ điên! Chúng ta đang chạy trốn đem đống đồ này đi làm gì, muốn chết hả. Vứt xuống cho ta.”

Lão nổi điên hét lớn vào đám người phía trước, ra lệnh cho người hầu dỡ đồ xuống.

“Không được.”

Một vị vợ lẽ ăn mặc sang trọng của lão ngăn người hầu lại, nhìn Lý Gia Lâm cầu xin.

“Lão gia, những đồ này đều là đồ quan trọng, không thể thiếu được.”

Bốp!

“Con đĩ ngu này, đống quần áo với mỹ phẩm của mày thì quan trọng bằng mạng không. Tháo xuống cho ta.”

Lý Gia Lâm giáng một cái tát thẳng vào mặt người vợ lẽ khiến bà ta đau đớn hét lên một tiếng. Lão không quan tâm má bà ta đã đỏ ửng tiếp tục chửi rủa.

“Lão gia, người…người…người…bảo ta là đĩ.” — QUẢNG CÁO —

Người vợ lẽ che mặt, đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía Lý Gia Lâm như không thể tin vào tại mình. Câu nói của lão đã đả kích tinh thần bà ta rất nặng.

Nhưng Lý Gia Lâm không quan tâm tới trạng thái của bà ta, lão tiếp tục ra lệnh người hầu tháo những thứ đồ trên xuống.

“Không được. Đây là tính mạng của ta, không thể tháo xuống.”

Người vợ lẽ của Lý Gia Lâm dù bị tát vẫn cố gắng bảo vệ đống quần áo của mình, người vợ lẽ này thường ngày rất được Lý Gia Lâm nuông chiều đã thành thói coi trời bằng vung, ngay cả trong tình trạng như lúc này bà ta cũng chống đối lão.

Thấy cảnh đó Lý Gia Lâm tức điên lên định giáng một cái tát nữa vào mặt nàng.

“Nếu đã là tính mạng của ả thì cứ để ả chết cùng nó đi, ông đánh ả làm gì chỉ thêm bẩn tay.”

Hầu tước phu nhân ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng.

Chỉ thấy trên người bà đã không còn bộ quần áo lộng lẫy lúc nãy nữa, thay vào đó là một bộ quần áo đơn giản thích hợp cho vận động, ngay cả con gái lão bên cạnh cũng đã thay đồ đơn giản.

Nhìn hầu tước phu nhân ăn mặc như vậy khiến Lý Gia Lâm rất hài lòng, cơn giận của lão đã tiêu đi đôi chút.

“Phu nhân, bà có ý gì vậy? Bà muốn tôi chết ư.”

Bị hầu tước phu nhân nói vậy, người vợ lẽ gân cổ lên nhìn về phía bà với ánh mắt đe dọa.

“Phu nhân nói đúng, nếu những thứ này đã là tính mạng của ngươi thì ngươi cũng có thể chết cùng chúng.”

Nhưng Lý Gia Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt lão mang theo một sự quyết tuyệt, nhìn về phía người vợ lẽ. Như chỉ cần bà ta trả lời sai thôi mọi chuyện sẽ được an bài.

“Lão gia, người định bỏ ta sao?”

Người vợ lẽ đôi mắt như chết nhìn về phía Lý Gia Lâm, trong đôi mắt còn mang theo một sự cầu khẩn cực kỳ thương cảm.

Nhưng Lý Gia Lâm không chớp mắt lấy một cái hừ một tiếng rồi đi tới xe ngựa đang chờ gần đó.

“Đừng, đừng bỏ lại ta, ta bỏ, ta bỏ.”

Thấy thái độ của Lý Gia Lâm như vậy người vợ lẽ hiểu rằng lão đã quyết tâm, bà ta hoảng sợ tự tay tháo xuống đống quần áo cùng mỹ phẩm của mình vứt xuống đất.

Vừa vứt bà ta vừa nói lớn, đôi mắt nhìn lưng của Lý Gia Lâm như đang chờ ông ta đổi ý. — QUẢNG CÁO —

Nhưng Lý Gia Lâm vẫn không quay người lại, ông ta bước lên xe ngựa không nói một lời.

Hầu tước phu nhân thấy vậy đưa ánh mắt kinh thường về phía bà ta rồi cũng bước lên xe ngựa cùng con gái.

Mấy người vợ lẽ khác thấy vậy cũng im lặng ngồi lên chiếc xe ngựa phía sau, có người trong đó còn mang theo ánh mắt vui mừng khi người gặp họa nhìn về phía người đàn bà đang đau đớn quỳ gối cầu xin đằng kia.

“Đừng bỏ ta! Lão gia, lão gia ta sai rồi đừng bỏ ta.”

Người vợ lẽ hoảng sợ chạy về phía xe ngựa của Lý Gia Lâm, nhưng lại bị hộ vệ ngăn lại, bà ta cố gắng dùng tay cố gắng đẩy hộ vệ ra nhưng không được.

Đôi mắt bà ta đã ướt đẫm điên cuồng hét lớn chỉ mong Lý Gia Lâm đổi ý.

“Đi.”

Bên trong xe ngựa, âm thanh lạnh lùng của Lý Gia Lâm phát ra. Phu xe nghe được lệnh vung roi vào hai con ngựa kéo chạy ra khỏi cổng sau.

“Lý Gia Lầm ngươi là đồ chó chết, ngươi sẽ gặp báo ứng, ngươi sẽ gặp báo ứng.”

Người vợ lẽ nhìn đoàn xe đang ra khỏi phủ hầu tước quỳ sụp xuống hét lớn nguyền rủa chồng mình.

Nhưng không có sự đáp lại từ phía đoàn xe, bà ta tuyệt vọng quỳ dưới đất khóc lớn, bộ quần áo sang trọng trên người cũng đã vấy bẩn.

Bên ngoài cổng phụ lúc này, phó tướng cùng mười ba hiệp sĩ và pháp sư đã cưỡi ngựa chờ sẵn.

Trên người bọn họ đều phần nào mang một chút vết bẩn, có người còn mang trên mình thương tích nhưng hiển nhiên họ vẫn có thể chiến đấu.

“Chỉ có từng này, số còn lại đâu.”

Chỉ có mười ba người khiến Lý Gia Lâm không khỏi bất ngờ, hắn nhớ trước khi bị tấn công thành vẫn còn tới hai mốt hiệp sĩ cùng pháp sư nhưng bây giờ lại chỉ có mười ba người xuất hiện.

“Bốn người đã tử trận, số còn lại không liên lạc được thưa đại nhân.”

Khuôn mặt phó tướng trở nên đắng chát trả lời, ngay cả hắn cũng không ngờ được bọn họ tổn thất nhanh tới vậy.

Vị phó tướng này còn rất may mắn, nếu hắn tham gia trận chiến ở bình nguyên thì mới hiểu được thế nào là tổn thất.

Việc bọn họ mới tổn thấy vài người như vậy đã là may mắn khi có địa hình hỗ trợ, nếu thật sự chiến đấu trong khu vực bằng phẳng sợ rằng tổn thất của họ còn kinh khủng hơn. — QUẢNG CÁO —

“Có an toàn không?”

Một câu hỏi xem như thủ tục của Lý Gia Lầm, cho dù không an toàn lão cũng chỉ có thể liều một phen.

“Đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ dùng tính mạng bảo vệ ngài an toàn.”

Ngay cả phó tướng cũng không dám chắc an toàn của Lý Gia Lâm mà chỉ có thể nước đôi đủ thấy tình hình hiện tại đã xấu tới mức nào.

Lý Gia Lâm không thể nói gì khác chỉ có thể cầu nguyện mọi chuyện suôn sẻ.

….

“Đội trưởng, chúng ta đã bị chặn ở đây hơn một giờ rồi nếu tiếp tục như vậy thì không ổn.”

Phó đội trưởng nhìn về đống đất đá do căn nhà sụp đổ phía trước quay sang nói với Hoàng Thông.

Theo kế hoạch đáng lẽ họ đã phải tới phủ công tước từ rất lâu rồi, nhưng hiện tại đội của họ đã bị chặn ở đây hơn một giờ, tính ra đã lỡ hẹn với các đội khác.

“Tình hình các đội khác thế nào?”

Hoàng Thông cũng không biết phải làm sao, đống đổ nát phía trước đã che đi tầm nhìn của bọn họ.

Hắn không biết phía sau đống đổ nát đó là gì, nếu liều lính tiến lên tiếp cận quá gần một tên pháp sư cũng rất nguy hiểm.

Cho dù pháp sư không giỏi cận chiến nhưng đó là khi so sánh với hiệp sĩ, đối với người thường năng lực của pháp sư vẫn rất áp đảo.

Mà sức mạnh từ súng chống tăng là ở tầm xa, nếu tới quá gần Hoàng Thông cũng không dám chắc tiểu đội của họ sẽ an toàn.

“Các đội khác phần lớn đều đã đột phá phòng tuyết kẻ địch, họ nói rằng sau khi xử lý xong kẻ địch sẽ vòng lại thực hiện giáp công với đội chúng ta.”

“Vậy thì chờ đi, không cần phải vội vàng, tên pháp sư này đã nằm trong túi chúng ta rồi.”

Hoàng Thông không muốn mạo hiểm, nhiệm vụ của trung đội đã hoàn thành, hắn không cần phải mạo hiểm nướng lính của mình, chờ các đội khác tới là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK