Một ngày mới bắt đầu trong dinh thự của Phương gia.
Trong khi nhị hoàng tử cùng công tước Phương Hùng Lâm đang ăn sáng thì quản gia Hoài Chương đi vào.
“Bẩm! có sứ giả của tứ hoàng tử cầu kiến.”
“Đưa hắn vào phòng tiếp khách.”
Nhị hoàng tử và Phương Hùng Lâm không có gì bất ngờ với tình huống này, cả hai đều đã đoán ra tứ hoàng tử sẽ tìm đến.
Với tình trạng hiện tại đại hoàng tử là người mạnh nhất trong tất cả bốn anh em.
Hắn có được lãnh thổ lớn nhất và sự ủng hộ của thánh quốc.
Tam công chúa tuy không có lãnh thổ lớn như đại hoàng tử nhưng phương nam lại là một vùng đất giàu có, hơn nữa lãnh thổ của nàng dựa lưng vào vương quốc Thái Nguyệt một chư hầu của đế quốc.
Vì thế nàng không cần lo lắng hậu phương của mình.
Nhị hoàng tử mạnh thứ ba với toàn bộ lãnh thổ phía bắc, hơn nữa lãnh thổ của hắn dựa lưng vào Ma địa, chờ giải quyết xong lục hoàng tử phía sau hắn không còn mối đe dọa với hậu phương.
Cuối cùng là tứ hoang tử yếu nhất, nói về sức mạnh hắn không thua gì nhị hoàng tử nhưng lãnh thổ của hắn lại đưa lưng về phía vương quốc Gray một chư hầu của Thánh Quốc.
Phía đông là đại hoàng tử, phía tây là Gray, lãnh thổ của hắn đang hai mặt thụ địch.
Vì thế tứ hoàng tử không thể không tìm kiếm thêm đồng minh và nhị hoàng tử là lựa chọn hoàn hảo nhất trong danh sách này.
“Nghe nói tam công chúa đã đem quân đánh vào lãnh địa hoàng gia.”
Nhị hoàng tử không bất ngờ với tin tức Phương Hùng Lâm nói.
Đêm qua hắn cũng nhận được thông tin này.
Phải nói em gái hắn rất thông minh, tận dụng việc đại hoàng tử còn chưa hoàn toàn khống chế được lãnh địa hoàng gia để mở rông lãnh thổ cho mình.
Nhị hoàng tử cũng rất muốn làm điều này, nhưng hắn sợ, hắn sợ rằng mười mấy tên sát thủ của Thánh quốc kia sẽ tìm tới hắn.
Đến lúc đó cho dù là một đội quân cũng khó mà chống lại chúng, nhị hoàng tử thậm chí đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch thoát thân cho mình nếu lũ sát thủ đó tấn công.
Vì thế cho đến khi có được thông tin về hành tung của những kẻ này hắn sẽ không vọng động.
Về phía tam công chúa, nàng đương nhiên không sợ điều này, với sự hậu thuẫn từ Đế quốc an toàn của nàng giờ đây thậm chí có thể cao hơn cả đức vua. — QUẢNG CÁO —
Nhị hoàng tử không biết rằng sau khi tin tức thánh quốc xuất động tới mười lăm chiến lực cấp cao truyền tới tai, phía đế quốc đã nổi điên lên, vì thế họ đã dùng sức mạnh của mình để gây sức ép buộc thánh quốc phải rút những người này về.
Dù sao mười lăm đại hiệp sĩ cùng đại pháp sư cũng không phải con số nhỏ, nếu họ trường kỳ ở nước ngoài có thể khiến hệ thống phòng thủ của Thánh quốc bị khuyết thiếu.
…
Bữa sáng kết thúc không lâu sau đó.
Cả hai người cùng nhau tới gặp sư giả của tứ hoàng tử.
Nhưng sứ giả của tứ hoàng tử lại khiến hai người đều bất ngờ.
Một người trẻ tuổi mang gương mặt thư sinh đang mỉm cười đầy thâm ý nhìn nhị hoàng tử cùng Phương Hùng Lâm.
Phải nói rằng ngay cả hai người cũng không ngờ được rằng kẻ này lại này sử giả của tứ hoàng tử.
Nhị hoàng tử vì vậy cũng không nhịn được hỏi.
“Thật không ngờ Phùng Bá ngươi lại làm thuyết khách cho lão tứ. Không biết các ngươi được gì khi đi theo hắn?”
Đúng vậy người này là Phùng Bá con trai trưởng của hầu tước Phùng gia nằm ở phía tây bắc vương quốc.
Phùng gia vốn dĩ được tính vào thế lực quý tộc phía bắc, tuy nhiên nhị hoàng tử lại không thể nào tác động vào họ.
Hắn đã nhiều lần phái người tới lôi kéo, những thủy chung Phùng gia vẫn giữ thái độ như có như không khiến hắn không cách nào mà lần.
Bây giờ Phùng Bá xuất hiện ở nơi này với tư cách sứ giả hiển nhiên là tứ hoàng tử muốn cho nhị hoàng tử biết hắn dù đang nằm ở thế yếu nhưng vẫn có tư cách đàm phán.
“Việc này thần cũng không biết, đây là quyết định của gia tộc, thần chỉ có thể tuân theo.”
Hiển nhiên Phùng Bá không muốn nói điều này, hắn đẩy hết mọi thứ cho gia tộc.
Nhị hoàng tử nếu muốn biết lý do thì tốt nhất cứ tìm gia tộc hắn mà lý sự.
“Chắc hoàng tử điện hạ và công tước đại nhân đã biết mục đích của thần khi tới đây rồi. Không biết hai người nghĩ thế nào.”
Phùng Bá không muốn dây dưa thêm nữa mà vào thẳng chủ đề chính, rõ ràng hắn muốn tránh nói thêm về việc này.
“Suy nghĩ gì? Ta cũng không phải thần thánh, các ngươi không nói làm sao ta biết mục đích tới đây của ngươi.” — QUẢNG CÁO —
Nhị hoàng tử đánh trống lảng, hắn muốn gây sức ép với Phùng Bá.
Phùng Bá không vì vậy mà đổi sắc, hắn chậm rãi thỏa mãn mong muốn của nhị hoàng tử.
“Vậy không biết hợp tác với các ngươi ta sẽ được lợi gì?”
Cho dù biết rằng việc liên minh là cần thiết cho cả hai bên nhưng nhị hoàng tử hiển nhiên muốn mò được thêm chỗ tốt.
Nhưng có vẻ Phùng Bá không hề có ý muốn bỏ ra chỗ tốt nào cả hắn chỉ hỏi ngược lại.
“Điện hạ, chúng ta hợp tác với nhau không phải là lợi ích lớn nhất của hai bên rồi sao?”
…
“Điện hạ, điện hạ không xong, không xong rồi điện hạ.”
Quản gia phủ công tước Hoài Chương hớt hải chạy vào phòng tiếp khách.
Phùng Bá đã không còn ở đây nữa, mà được mời tới phòng cho khách của dinh thự.
Giờ chỉ còn nhị hoàng tử cùng Phương Hùng Lâm ở lại bàn bạc kế hoạch sắp tới.
Thấy Hoài Chương hớt hả chạy vào khuôn mặt của cả hai nhăn lại.
Hoài Chương là quản gia của nhà họ Phương nhiều năm không việc gì hắn chưa thấy qua, vậy mà giờ đây khuôn mặt hắn tràn đầy sợ hãi.
“Hàn Công Minh…Hàn Công Minh tướng quân bại trận rồi.
Hoài Chương vừa nói vừa thở hổn hển, khi nhận được tin tức hắn đã chạy thẳng tới đây mà không nghỉ.
“Chuyện gì xảy ra?”
Khuôn mặt của Phương Hùng Lâm đã không còn giữ được bình tĩnh.
Chưa đợi Hoài Chương trả lời phó tướng của Hàn Công Minh, vị đại pháp sư trốn thoát được người dìu vào.
Đầu tóc hắn giờ đây rối bời, bộ giáp mặc trên người cũng dính đầy đất, hắn tuy có thể bước đi nhưng vẫn phải có người dịu.
Nhìn thấy hai người nhị hoàng tử tên phó tướng này quỳ sụp xuống mặt đất. — QUẢNG CÁO —
“Thần có tội.”
Hắn vừa nói nước mắt vừa rơi.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra Hàn Công Minh đâu? Sao chỉ có mình ngươi?”
Nhị hoàng tử nổi giận, hét lớn.
Tâm lý lo sợ bồn chồn những ngày hôm nay đã bùng nổ bởi tin tức bai trận, hằn không thể kiềm chế được mà tìm cách xả toàn bộ ra ngoài.
“Tướng quân vì để ta có thể rời đi an toàn đã dẫn những người còn lại tử chiến với quân địch.”
Phó tướng cúi đầu đầy xấu hổ khóc lớn.
Nghe phó tướng báo cáo nhị hoàng tử thất thần ngồi sập xuống, hiển nhiên tin này đã khiến hắn sốc nặng.
“Tại sao lại thua được, rốt cuộc là có chuyện gì.”
Phương Hùng Lâm đã trải qua nhiều nên lão vẫn có thể trấn tĩnh, nhưng tin tức này cũng khiến lòng lão dậy sóng.
“Thần cũng không biết, nhưng kẻ địch có vũ khí rất lạ.”
“Nói! Nói hết tất cả những gì ngươi thấy.”
Phương Hùng Lâm ngay lập tức nhận ra vấn đề.
…
“Lục hoàng tử lại có những vũ khí uy lực như vậy.”
Phương Hùng Lâm cảm khái sau khi nghe phó tướng kể mọi chuyện.
Lão thật sự không muốn tin những tin tức này là thật, lão mọng rằng đây chỉ là câu chuyện phó tướng bịa ra để thoát tội.
Nhưng lão lại không thể không tin, vì cho dù Hàn Công Minh có vô dụng cỡ nào đi chăng nữa thì số lượng chiến lực cấp cao mà hắn nắm giữ cũng dư sức lật ngược thế cờ.
Danh Sách Chương: