Thời điểm Long nhận được tin thì cuộc nổi loạn đã qua sáu ngày, hơn nữa còn là do Hoa Nguyệt Ánh nói cho hắn.
Không có cách nào, mạng lưới thông tin của Long còn quá sơ sài, hắn đã quá chủ quan khi chỉ tập trung vào việc sản xuất vũ khí mà quên mất thông tin cũng là một thứ vũ khí quan trọng.
Lúc nhận được tin hắn đã bất ngờ mất một lúc rồi cười phá lên.
Ai mà ngờ được vũ khí hắn chế tạo để đối phó với ma quỷ nhưng mục tiêu đầu tiên của nó lại là con người.
“Điện hạ! Chúng ta thật sự phải chiến đấu với nhị hoàng tử sao?”
Lúc này trong nơi ở của Long tất cả cao tầng đều đã có mặt ở đây.
Người vừa lên tiếng là Trần Vũ Quang người quản lý lương thực.
Nhận thấy sự lo sợ của Trần Vũ Quang, Long không lên tiếng an ủi mà hỏi ngược lại.
“Ngươi cảm thấy chúng ta có thể không cần chiến đấu sao?”
“Không thể.”
Người lên tiếng không phải là Trần Vũ Quang mà là Văn Trung.
Văn Trung hiện tại đã không còn như xưa, vị trí ngồi của hắn bây giờ chỉ sau Đức Bình cho thấy địa vị của hắn đã cao tới chừng nào.
Hiển nhiên trọng lượng trong lời nói của hắn cũng lớn hơn rất nhiều.
Long nhìn Văn Trung với ánh mắt tán thưởng.
Rất rõ ràng Văn Trung đã nhận ra mấu chốt của vấn đề.
Thử nghĩ mà xem làm sao một người cẩn thận như nhị hoàng tử có thể để lại một mối đe dọa ngay sau lưng trong khi hắn phải đối phó với đại hoàng tử.
Nhất là mối đe dọa này chỉ cách hậu phương của hắn, thành Vĩnh Xuân hơn một ngày đương, và trên tuyết đường tới đây lại còn không có bất kỳ công sự phòng ngự nào.
Pháo đài Đa Trắng ư!
Thôi đi ngươi sẽ lựa chọn xây dựng lại cái pháo đài đã đổ nát ấy rồi ngày ngày lo sợ không biết lúc nào bị tấn công.
— QUẢNG CÁO —
Hay là ngươi sẽ một lần dẹp gọn mối đe dọa ấy để dành tinh lực cho những chuyện khác.
Đương nhiên bất cứ ai cũng sẽ chọn lựa chọn thứ hai.
Đặc biệt là khi ngươi có năng lực xử lý mối đe dọa đó.
“Được rồi mọi người, bắt đầu báo cáo tình trạng doanh địa. Ta muốn biết toàn bộ trước khi quyết định kế hoạch.”
Long lên tiếng bắt đầu cuộc họp.
Hắn nhìn về phía Văn Trung ý bảo hắn ta bắt đầu trước.
Văn Trung nhận được ánh mắt của Long hiểu ý, bắt đầu báo cáo.
Theo như báo cáo của Văn Trung doanh địa hiện tại có hơn hai mươi mốt nghìn người, trong đó có bốn nghìn người đã qua đào tạo chiến đấu.
Về phần vũ khí hiện có ba nghìn sáu trăm khẩu M1 Garand, bốn khẩu pháo dã chiến 75mm, tám khẩu súng chống tăng PTRS-41, và năm khẩu M1917.
Về đạn hiện tại có hơn hai trăm nghìn viên đạn chống bộ binh, năm trăm viên đạn pháo 75mm, sáu trăm viên đạn chống tăng.
Nhiều người nghĩ rằng tại sao súng chống tăng.
Thực ra lúc thử nghiệm vũ khí Long đã dùng các hiệp sĩ để đánh giá khả năng của chiến lực cấp cao.
Và Long nhận ra rằng các hiệp sĩ và pháp sư có khả năng phòng thủ vượt trội, đặc biệt là đại hiệp sĩ như Đức Bình, nếu không có vũ khí chống tăng thì khó mà phá vỡ phong thủ của họ, vì thế Long đã cho sản xuất súng chống tăng để chuyên đối phó với những chiến lực cao cấp.
Tuy vậy súng chống tăng cũng chỉ có thể xuyên phá phòng thủ của các hiệp sĩ bình thường, với những kẻ có chữ đại trong xưng hào nếu không có vũ khí chống tăng chuyên dụng thì không thể nào đối phó được họ.
Long chính là lo lắng hiện tại hắn không có vũ khí có thể đối đầu với chiến lực cấp cao như Đức Bình. Có lẽ hắn phải yêu cầu các kỹ sư của mình tiến hành sản xuất Panzerfaust.
“Điện hạ chiếu tình hình hiện tại chúng ta chỉ có đủ nguyên liệu để sản xuất một trăm nghìn viên đạn nữa.”
Sản lượng Văn Trung đưa ra khiến Long lo lắng, một trăm nghìn viên đạn nghe thì nhiều nhưng nếu trong chiến tranh số lượng này còn chưa chắc đã đủ cho một đội quân bốn nghìn người dùng trong một ngày.
May mắn kẻ địch còn chưa biết về sự xuất hiện của súng, nếu chúng vẫn dùng cách dàn trận chiến đấu thì hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều đạn dược.
— QUẢNG CÁO —
“Về phần lương thực chúng ta chỉ còn đủ cho ba tuần.”
Lời của Trần Vũ Quang lại khiến Long lo lắng hơn, với tình hình này hắn phải kết thúc chiến tranh chỉ trong ba tuần, nếu chậm hơn hắn sẽ thua.
Sở dĩ có Long phải xác nhận lại toàn bộ tài nguyên của doanh địa bởi vì hắn nhận được tin Phương gia đã phong tỏa toàn bộ đường tới doanh địa.
Nói cách khác giờ đây doanh địa là một hòn đảo bị cô lập, không thể bổ sung thêm hàng hóa nhưng tài nguyên thì vẫn phải tiêu thụ.
Tất cả mọi người đều trâm mặc sâu khi Văn Trung và Trần Vũ Quang hoàn thành báo cáo.
“Nhìn xem đám nhát cáy các ngươi kìa, ta còn không sợ các ngươi sao phải sợ.”
Thấy không khí không được tốt lắm, Long lên tiếng xốc lại tinh thần.
“Được rồi mọi người, bây giờ bàn về kế hoạch tác chiến, ai có ý kiến gì không?”
Câu hỏi của Long chỉ mang tính chất hình thức, vì ở đây ngoại trừ hắn ra còn chưa có ai hiểu biết về chiến đấu bằng súng, cho dù là người có kinh nghiệm chỉ huy nhất ở đây là Đức Bình cũng chỉ mới huấn luyện với súng một thời gian.
Vì thế cuộc họp này trừ phần báo cáo ban đầu các phần sau đều rất bình thường không có nhiều vấn đề phải bàn luận.
…
Hoa Nguyệt Ánh đang ngắm nhìn doanh địa lần cuối trước khi rời đi, có thể đây là lần cuối cùng nàng thấy nơi này.
Vốn dĩ Hoa Nguyệt Ánh sẽ không ở lại lâu như vậy, tuy nhiên vì phải bồi tiếp Elfleda nên nàng đã quyết định ở lại.
Hoa Nguyệt Ánh cũng không biết thân phận thật của Elfleda, nhưng trực giác cho nàng biết Elfleda thân phận không tầm thường.
Nếu có thể để lại ấn tượng tốt nói không chừng sẽ có nhiều lợi ích sau này.
Nhưng sau khi nhận được tin tức nàng biết mình phải trở về, may mắn sau khi biết được chuyện này Elfleda cũng đồng ý đi cùng nàng.
“Nguyệt Ánh tiểu thư nếu lưu luyến nơi này ngươi cũng có thể ở lại.”
Lời nói bông đùa của Long vang lên bên tai Hoa Nguyệt Ánh.
“Lục hoàng tử thứ lỗi, nếu không phải phụ thân gọi về tiểu nữ cũng mong muốn ở lại đây một thời gian.” — QUẢNG CÁO —
Câu trả lời đầy chuẩn mực, Long cũng chỉ cười cho qua.
Mục đích hắn ở đây không phải để đưa tiễn nàng đơn giản như vậy.
“Nguyệt Ánh tiểu thư, ta hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ đề nghị của ta. Mong rằng ba ngày nữa ta có thể nhìn thấy câu trả lời.”
“Đề nghị của điện hạ quả thật rất hấp dẫn, tuy nhiên đây là việc trọng đại tiểu nữ khó mà có thể tự mình quyết định.”
Hoa Nguyệt Ánh thành thật trả lời.
Vừa mới đây thôi Hoa Nguyệt Ánh được Long đưa ra đề nghị rất hấp dẫn, nhưng nó lại như một ván bài vậy.
Nếu thắng ngươi sẽ có tất cả, nếu thua ngươi cũng sẽ mất tất cả.
Long không muốn làm khó Hoa Nguyệt Ánh trong vấn đề này, hắn biết đề nghị của mình rất nguy hiểm nếu là hắn cũng sẽ phải đắn đo rất lâu.
…
Quan sát chiếc thuyền chở Hoa Nguyệt Ánh đi xa, Long lại nhìn thấy một bóng hình suýt nữa khiến hắn chửi tục.
Bóng hình đó không ai khác chính là Elfleda pháp thánh của chúng ta.
Ngay khi vừa biết tin đại hoàng tử nội loạn, Long đã đoán được những chuyện sắp xảy ra, hắn không do dự tim tới Elfleda đưa ra yêu cầu của mình.
Hắn muốn Elfleda giúp hắn trở thành vua. Đương nhiên là nàng từ chối rồi.
Có vẻ giữa các pháp thánh có một thỏa thuận ngầm là sẽ không can thiệp vào vấn đề của các chủng tộc, vì thế nàng không thể càn thiệp giúp hắn trở thành vua được.
Nghe xong lời giải thích này hắn đã suýt nữa lôi cả họ nhà kẻ đã làm ra cái thỏa thuận này ra.
Cuối cùng sau khi đắn đo nhiều lần Long quyết định muốn có quyền mua bán tài nguyên với bạch tinh linh.
Một đề nghị có thể dễ dàng chấp nhận từ phía Elfleda.
Danh Sách Chương: