Một lát sau, khi giải quyết xong nhu cầu cá nhân, Nguyên Chính Quân ra bên ngoài đợi Mộc Tịch Nhiên chỉn chu lại mọi thứ trước khi rời khỏi nhà vệ sinh. Cô loáy hoáy tô lại son, cũng tại Nguyên Chính Quân nên màu son lúc đầu của cô đã bị nhòe hết.
"Nguyên Chính Quân, cái tên biến thái chết tiệt…"
Rầm!
"Mộc Tịch Nhiên."
Đang lẩm bẩm chửi rủa Nguyên Chính Quân trong miệng, cánh cửa phòng vệ sinh bỗng bật mở ra cái rầm khiến Mộc Tịch Nhiên giật mình. Nhưng điều làm cô bất ngờ là Nguyên Chính Quân với bộ dạng hớt hải chạy vào tóm lấy cổ tay của cô, kéo cô mau chóng rời khỏi đây.
"Mau rời khỏi đây thôi."
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, một làn khói mờ mịt bỗng xộc vào mắt và mũi của Tịch Nhiên khiến cô ho khan liên tục. Căn biệt thự này đột nhiên bị bốc cháy, cửa chính dưới tầng một đã bị chặn lại không có chỗ nào để cho người bên trong chạy ra. Đây rõ ràng là âm mưu của Nghiêm Mặc Tường, ông ta muốn tiêu diệt tất cả những người khách được mời tham gia bữa tiệc này.
"Cháy rồi, mau chạy đi…"
"Tất cả mọi cửa ra vào đã bị chặn hết rồi, chúng ta biết chạy đi đâu đây?"
Chẳng mấy chốc bữa tiệc vốn là nơi để mọi người thoải mái trò chuyện, giao lưu với nhau lại trở thành địa ngục với những ngọn lửa lớn sẵn sàng thiêu rụi họ bất cứ lúc nào.
Những người khách ở dưới đại sảnh để tránh hít phải khói và lửa thiêu cháy đã kéo nhau chạy lên tầng hai, chính vì thế mà ở hành lang có nhà vệ sinh nơi Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân đang đứng cũng nhanh chóng bị đàn áp bởi hàng đống người đang cố gắng chạy trốn khỏi cái chết.
"Không xong rồi, nơi này có nhiều khói quá, chúng ta phải mau chóng lên trên tầng thượng."
Việc bịt kín các lối đi và hành lang khi xây dựng biệt thự chính là một phần trong âm mưu của Nghiêm Mặc Tường, ông ta muốn bọn họ không thể thoát khỏi căn biệt thự đang cháy hừng hực ấy và tất cả sẽ phải bỏ mạng ở đây. Nguyên Chính Quân nắm chặt lấy tay của Mộc Tịch Nhiên, anh cố tìm cách đưa cô và mình đi lên trên giữa đống người đang chen lấn nhau để giành quyền đi trước.
Khói ở dưới cũng đã kéo lên tới tận đây, nếu trong một thời gian không thể thoát ra được bọn họ sẽ chết vì ngạt trước khi bị thiêu cháy. Trong lúc không biết phải làm gì, Mộc Tịch Nhiên bỗng nhớ ra ở cuối dãy hành lang này có một chỗ không bị bịt kín. Cô kéo Nguyên Chính Quân chạy ngược lại với hướng mà tất cả mọi người đang chạy trốn
"Nguyên Chính Quân, đi theo tôi."
"Mộc Tịch Nhiên, cô làm gì vậy? Nếu không mau chóng lên tầng thượng chúng ta sẽ chết ngạt… mất."
Nguyên Chính Quân bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, anh không thể đứng vững mà suýt nữa thì ngã xuống đất. Mộc Tịch Nhiên vội vã đỡ lấy anh, có lẽ là do hít phải nhiều khói nhưng Nguyên Chính Quân lại không nghĩ như vậy. Trong những ly rượu mà anh đã uống, chắc chắn Nghiêm Mặc Tường đã bỏ thuốc vào trong đó.
"Ở chỗ này có một lối thoát, nhưng chúng ta không thể đi xuống bằng cách bình thường được."
Mộc Tịch Nhiên đi đến chỗ thông gió có phần hẹp ấy, cô kéo chiếc rèm lớn sang một bên, Nguyên Chính Quân lúc này mới tin nơi này vẫn còn có nơi để trốn thoát.
Trong lúc Tịch Nhiên xé rèm để làm dây leo xuống bên dưới, tình trạng của Nguyên Chính Quân càng lúc càng không ổn. Anh tựa lưng vào tường thở dốc, cố giữ cho bản thân thật tỉnh táo nhưng hai mắt cứ mờ dần, cơ thể cũng yếu đi. Anh nhìn về phía làn khói mờ mịt ở đầu kia, đám người mà Nghiêm Mặc Tường muốn giết hết đang kéo nhau chạy lên trên mà không quan tâm đến phía cuối hành lang.
"Nguyên Chính Quân, chúng ta đi thôi."
Mộc Tịch Nhiên đã làm xong dây leo, cô đưa tay che mũi lại tiện thể cởi chiếc giày cao gót vướng víu kia ra.
Nguyên Chính Quân mệt mỏi giơ tay lên, anh thều thào:
"Cô đi trước đi, mặc kệ tôi."
Nguyên Chính Quân không muốn trở thành gánh nặng của Mộc Tịch Nhiên nhưng cô lại không quan tâm đến điều đó. Dù gì cô cũng là vệ sĩ của anh, đã đồng ý bảo vệ anh 24/24 nên cô không thể bỏ mặc ông chủ của mình chết cháy trong căn biệt thự này được.
Mộc Tịch Nhiên bước đến dìu Nguyên Chính Quân đến lối thoát hiểm, đưa sợi dây cho anh và nói:
"Anh trèo xuống trước đi."
"Mộc Tịch Nhiên, lý do gì mà cô lại mạo hiểm cứu tôi như vậy? Là do trước đây tôi đã cứu cô hay sao?"
Nguyên Chính Quân đang cảm thấy rất mệt, anh muốn nhắm mắt lại và ngủ nhưng đối mặt với cái chết anh lại không cho phép bản thân làm theo tác dụng của thuốc. Anh gắng gượng hỏi nguyên nhân Mộc Tịch Nhiên cứu mình nhưng điều đó lại làm cô càng thêm sốt ruột.
"Đây không phải là lúc anh hỏi tôi chuyện đó, anh mau trèo xuống đi, cả hai phải sống thì tôi mới trả lời anh được chứ."
Mộc Tịch Nhiên đứng trên giữ dây để Nguyên Chính Quân trèo xuống dưới, khi còn cách đất khoảng hai mét, Nguyên Chính Quân đã không giữ nổi mà ngã nhào xuống mặt đất. Cả người anh chẳng còn chút sức lực nào cả, tác dụng của thuốc khiến anh khó chịu vô cùng.
Thấy Nguyên Chính Quân nằm dài ra đất mà không thể đứng dậy, Mộc Tịch Nhiên vội vàng trèo xuống dưới rồi đỡ lấy anh. Hai người họ thành công thoát khỏi căn biệt thự đang cháy rụi dần ấy nhưng nơi này vừa hoang vắng lại chẳng có sóng nên họ không thể gọi điện để nhờ cứu trợ.
"Nguyên Chính Quân, cố gắng thêm một chút, tôi sẽ đưa anh rời khỏi đây."
Mộc Tịch Nhiên một tay để Nguyên Chính Quân khoác qua vai mình, một tay giữ lấy hông anh dìu anh bước đi. Tiếng lửa đang hừng hực cháy và tiếng la hét thất thanh trong căn biệt thự khiến Mộc Tịch Nhiên phải ngước mắt quay lại nhìn. Trong đáy mắt cô, in đậm ngọn lửa đỏ rực đang thiêu rụi gần hết căn biệt thự, sự ác độc của Nghiêm Mặc Tường đúng là quá sức tưởng tượng của cô.
"Chỉ với hai chúng ta không thể cứu được tất cả bọn họ, có những lúc… cô phải chấp nhận việc bỏ lại tất cả để cứu lấy bản thân mình trước."
Thấy Mộc Tịch Nhiên quay đầu lại nhìn căn biệt thự với ánh mắt tuyệt vọng Nguyên Chính Quân bèn thều thào lên tiếng. Anh biết cô muốn cứu tất cả những người trong đó nhưng đối với sức của hai người như bọn họ là không thể nào. Anh chỉ biết nói những lời đó để trấn tĩnh cô vì anh biết cô sẽ cảm thấy day dứt nếu không cứu được người khác.
Hai người họ đi thêm một đoạn bỗng thấy có khá nhiều xe ô tô. Không chỉ có xe ô tô mà người của Nghiêm Mặc Tường cũng đang có mặt ở đó, bọn họ phải chắc chắn không có ai chạy thoát khỏi căn biệt thự, mà nếu có thì… phải tiêu diệt tận gốc.
Mộc Tịch Nhiên dìu Nguyên Chính Quân đến nấp sau một chiếc xe, nếu để phát hiện trong tình trạng này chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Cô để Nguyên Chính Quân ngồi dựa vào đuôi xe còn mình sẽ đi tìm xem chiếc xe nào còn chìa khóa để đưa cả hai rời khỏi đây.
"Anh ở đây đợi tôi, tôi sẽ đi tìm xe rồi cứu hai chúng ta."
Bộp!
Cổ tay của Mộc Tịch Nhiên bỗng dưng bị Nguyên Chính Quân giữ lại. Anh ngước mắt nhìn cô, hơi thở dồn dập, mấp máy môi khẽ nói:
"Cẩn… cẩn thận đấy!"
"Ừm."
Mộc Tịch Nhiên vừa cúi người vừa thận trọng quan sát những chiếc xe gần đó. Cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc xe vẫn còn đang cắm chìa khóa, sau đó cô chạy về chỗ cũ dìu Nguyên Chính Quân đến chiếc xe đó.
"Nguyên Chính Quân, tôi đã tìm thấy rồi…"
Lúc cô quay trở về, Nguyên Chính Quân đã hoàn toàn bất tỉnh. Hai mắt anh nhắm nghiền lại và không hề có một phản ứng nào khi Mộc Tịch Nhiên gọi tên anh.
"Nguyên Chính Quân, anh tỉnh lại đi, Nguyên Chính Quân."
Mộc Tịch Nhiên cố lay người anh dậy nhưng Nguyên Chính Quân đều không có phản ứng. Nếu hai người họ không mau chóng rời đi thì sẽ rất nhanh thôi đám người của Nghiêm Mặc Tường sẽ kéo đến.
Không còn cách nào khác, Mộc Tịch Nhiên đành phải tự thân đỡ Nguyên Chính Quân đứng dậy nhưng anh nặng hơn cô rất nhiều, sức của cô căn bản không thể đỡ Nguyên Chính Quân một cách bình thường được. Mặc dù có chút khó khăn nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn cố gắng đưa Nguyên Chính Quân đến chỗ chiếc xe mà cô tìm thấy, cô mở cửa để anh ngồi vào trong, cẩn thận thắt dây an toàn rồi đóng cửa lại. Sau đó cô chạy sang ghế lái bên cạnh, thắt dây an toàn cho mình và nắm chặt vô lăng.
"Mộc Tịch Nhiên, đã đến lúc mày thể hiện rồi."
Mộc Tịch Nhiên lái xe rất giỏi, cô đã từng thắng một tay đua xe ô tô hạng nhất khi làm nhiệm vụ vì thế cô rất tự tin với khả năng của mình.
Brừm…
Nghe thấy tiếng động cơ xe, đám người của Nghiêm Mặc Tường vội vàng chạy tới nhưng lúc bọn chúng định ngăn cản thì Mộc Tịch Nhiên đã tăng tốc phóng lên trước, phá tan vòng vây để trốn thoát khỏi đây.
Mộc Tịch Nhiên nhanh chóng tiến ra đường lớn, cứ tưởng như thế là sẽ thoát nhưng đám người kia vẫn bám dai bọn họ như đỉa đói. Hết cách, Mộc Tịch Nhiên đành phải chơi đùa với bọn chúng một phen.
"Muốn đua xe với Mộc Tịch Nhiên này không dễ đâu."
Cô nhếch miệng cười khi nhìn qua gương chiếu hậu, tay nhẹ nhàng tăng tốc tối đa vụt lên trên. Cô lượn lách qua những dòng ô tô đang lưu thông trên đường một cách điêu luyện, dù nhanh nhưng lại rất nhẹ nhàng.
"Đừng để mất dấu bọn chúng, nếu rời khỏi khu vực kiểm soát của chúng ta sẽ không làm gì được nữa đâu."
Đám người ngồi trong chiếc xe đang đuổi theo Mộc Tịch Nhiên cũng tăng tốc đuổi theo cô, bọn chúng có vẻ như không muốn tha cho hai người họ dễ dàng như vậy.
Mộc Tịch Nhiên duy trì lại tốc độ bình thường khi đã cắt đuôi được đám người kia nhưng mọi chuyện lại không tốt như cô nghĩ khi đầu cô đã bắt đầu cảm thấy choáng. Mộc Tịch Nhiên nhìn những chiếc ô tô đang đi phía trước mà thấy chúng lúc một lúc hai, lúc mờ lúc rõ. Biết bản thân cũng bị trúng thuốc như Nguyên Chính Quân nên Mộc Tịch Nhiên đã cố gắng dụi dụi mắt để lấy lại tỉnh táo.
"Chết tiệt! Cơ thể mình lạ quá!"
Chiếc xe mà Mộc Tịch Nhiên đang lái đi ngoằn ngoèo trên đường lớn trông vô cùng nguy hiểm. Cô không thể tiếp tục lái xe cũng không thể để đám người kia đuổi kịp vì thế đành phải mạo hiểm một phen.
Mộc Tịch Nhiên cứ để xe chạy như vậy đến gần vách vực, cô tháo dây an toàn của mình và Nguyên Chính Quân ra, ôm chặt lấy anh rồi mở cửa chờ sẵn. Cô đang chờ thời cơ thích hợp để liều mạng, một là cả hai sẽ sống hai là… rơi xuống đó và chết.
Xe của đám người kia cũng đã đuổi theo, Mộc Tịch Nhiên ôm lấy Nguyên Chính Quân nhảy ra ngoài, chiếc xe theo độ dốc phá vỡ hàng rào mà lăn xuống dưới vực nổ tan tành.
Khói từ dưới vực bốc lên trên, nhìn chiếc xe không còn nguyên vẹn ấy bọn người kia mới yên tâm xác nhận là người đã chết. Nhưng bọn chúng không ngờ rằng Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân đã rời khỏi chiếc xe, hai người họ lăn vào một bụi cây rồi ngất xỉu ngay ở đó.
Danh Sách Chương: