• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tịch Nhiên đang ngồi yên lặng trong lòng Nguyên Chính Quân thì bỗng dưng cô ngửa mặt lên hỏi anh một câu:

"Chính Quân, kho báu mà anh từng nói với em rốt cuộc là thứ gì thế?"

Nguyên Chính Quân vẫn tiếp tục chăm chú làm việc, anh chỉ trả lời thoáng qua:

"Tôi đã nói rồi, những gì em không nên biết thì đừng cố tìm hiểu."

Quả nhiên là như vậy!

Nguyên Chính Quân vẫn giấu cô về chuyện kho báu có liên quan đến cô. Đơn giản là vì anh đang lợi dụng cô mà, nếu nói Mộc Tịch Nhiên cô là chìa khóa để tìm kho báu thì anh sẽ bị lộ ra kế hoạch của bản thân.

Mộc Tịch Nhiên cười lạnh, gương mặt cô thoáng chút không vui. Nếu như Nguyên Chính Quân thật lòng với cô thì cô sẽ không coi anh là kẻ lừa gạt, đến với cô chỉ vì kho báu. Tịch Nhiên yên lặng giây lát sau đó tiếp tục hỏi Nguyên Chính Quân bằng cái giọng có chút buồn bã:

"Nguyên Chính Quân, anh có thực sự yêu em thật lòng không vậy?"

Nghe cô hỏi xong Nguyên Chính Quân liền bất giác cúi xuống. Anh nắn nhẹ cằm của cô, đôi lông mày nhíu xuống có phần khó chịu:

"Em đang nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho em sao?"

"Nếu anh yêu em vậy anh thử nói xem tình yêu đó của anh là như thế nào?"

Nguyên Chính Quân im lặng nhìn Mộc Tịch Nhiên, anh ấp úng không biết nói gì vì bản thân anh cũng không hiểu ý đồ trong câu hỏi của cô. Mộc Tịch Nhiên ngoảnh mặt quay đi, cô nói tiếp:

"Nếu đối với anh, em chỉ là ham muốn chiếm hữu hoặc chỉ là thỏa mãn thể xác thì đừng nói, đó không phải tình yêu."

"Không phải tình yêu? Không phải thì nó là cái gì?"

Nguyên Chính Quân đối với cô thực sự là ham muốn chiếm hữu và thỏa mãn thể xác, anh nghĩ đó là tình yêu nhưng sai rồi, tình yêu phải đến từ trái tim. Mộc Tịch Nhiên đã biết được câu trả lời từ anh, cô từ từ rời khỏi vòng tay anh rồi đứng dậy.

"Nếu cảm thấy mối quan hệ này chỉ đơn giản là chịu trách nhiệm hoặc sự rung động nhất thời thì tốt nhất ta nên dừng lại thì hơn. Em không ép anh phải chịu trách nhiệm với em, cũng không ép anh phải yêu em, vì thế đừng bắt bản thân làm những điều mình không muốn."

Mộc Tịch Nhiên hôm nay toàn nói ra những điều lạ lùng khiến Nguyên Chính Quân khó hiểu. Anh chẳng qua là không biết phải nói thế nào thôi chứ thực chất anh rất yêu cô. Nguyên Chính Quân vội vàng đứng dậy đuổi theo Tịch Nhiên khi cô định rời khỏi phòng làm việc, anh nắm lấy tay cô ép chặt vào tường, lớn tiếng nói với cô:

"Tình yêu của tôi thể hiện rõ như vậy rồi mà em còn không hiểu sao? Cái gì mà chịu trách nhiệm, cái gì mà ép yêu? Không, là tôi tự đang tìm cách yêu em đó thôi, chẳng có gì mà phải ép buộc cả."

Mộc Tịch Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đang hừng hực ngọn lửa tức giận của Nguyên Chính Quân, chính thái độ của cô đã khiến anh nổi giận như vậy. Cô không nghĩ nhận thức về tình yêu của Nguyên Chính Quân là đúng, cô nói:

"Nhưng đối với anh, em chưa có đủ quan trọng đúng chứ?"

"Sao?"

"Tức là em sẽ trở thành người quan trọng nhất của đời anh vậy, đương nhiên là sẽ quan trọng hơn cả sự nghiệp của anh."

"Không thể nào có chuyện đó được, đừng lấy sự nghiệp của tôi ra để so sánh với em."

Mộc Tịch Nhiên mỉm cười, câu trả lời của Nguyên Chính Quân đã nói ra tất cả còn gì.

"Thấy chưa, cho đến cuối cùng anh vẫn thừa nhận lời em nói là đúng đó thôi."

Nguyên Chính Quân đứng đực mặt ra mà không biết phải làm gì khi Mộc Tịch Nhiên rút tay khỏi anh rồi rời đi. Những lời cô nói anh không hiểu, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Rõ ràng hai người họ vẫn đang yên đang lành nhưng tại sao chỉ vì một câu hỏi mà trở nên như thế chứ?



Biệt thự Lâm gia.

Kể từ lúc Lâm Thiếu Phong lấy lại được ý thức và tỉnh dậy thì hắn như biến thành kẻ điên vậy. Lúc nào cũng chạy quanh biệt thự rồi la hét, nói rằng mình vẫn còn là đàn ông rồi nói bản thân chính là mẫu đàn ông mà cô gái nào cũng muốn có được. Lâm lão gia nghĩ rằng tâm lý của Lâm Thiếu Phong bị ảnh hưởng nặng nề sau khi bị mất cái đó vì vậy ông chẳng có nghi ngờ gì cả.

Ngày hôm đó Mộc Diên Kiệt vừa đi thực hiện nhiệm vụ trở về. Trong lòng cậu ta mấy ngày nay đều nghĩ về Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân, nên vốn dĩ trong lòng đã không được vui vẻ là mấy rồi. Vậy mà Lâm Thiếu Phong lại như kẻ điên dại chạy đến trêu tức Mộc Diên Kiệt.

"Đang nghĩ cái gì đấy? Lại đang nghĩ về người chị của mình à? Trên đời này sao lại tồn tại một thằng em trai luôn có suy nghĩ muốn chơi chị mình thế? Đúng là một thằng biến thái, bệnh hoạn, á há há há…"

Lâm Thiếu Phong nhảy đến trước mặt Mộc Diên Kiệt múa may quay cuồng rồi nói ra những lời khiến người ta nghe xong chỉ muốn đập cho một phát. Mộc Diên Kiệt không chấp kẻ điên vì thế đành phải cắn răng chịu đựng. Cậu ta đã định không để ý rồi nhưng Lâm Thiếu Phong cứ bám theo.

"Này, nói gì đi chứ? Bao giờ thì cậu xơi được Mộc Tịch Nhiên, cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi? Nghe nói cô ta với Nguyên Chính Quân đã ngủ với nhau, có thật thế không?"

Bốp!

"Đủ rồi đấy, Lâm Thiếu Phong. Anh tưởng mình bị điên thì muốn nói gì là nói chắc?"

Mộc Diên Kiệt không nhịn được nữa giang thẳng tay đấm vào mặt Lâm Thiếu Phong khiến hắn ngã xuống đất. Cú đấm ấy khá đau nhưng Lâm Thiếu Phong lại nằm dưới đất mà thách thức Mộc Diên Kiệt.

"Có giỏi thì mày đấm tao nữa đi, đấm chết tao luôn cũng được."

"Tên khốn nạn."

Mộc Diên Kiệt đã bị hắn trêu tức thành công vì thế định tiếp tục cúi xuống đánh hắn lần nữa. Nhưng may mắn hành động đó của cậu ta đã bị những vệ sĩ khác cản lại, Lâm Thiếu Phong may mắn thoát khỏi sự tấn công ấy nhưng đó lại chẳng phải mục đích của hắn.

Mộc Diên Kiệt bị lôi về phòng trong bộ dạng tức giận, bản thân đã không được vui lại còn bị Lâm Thiếu Phong trêu tức. Mộc Kiều Hạ khi nghe tin em trai mình suýt nữa thì ra tay đánh chết Lâm Thiếu Phong bèn tìm đến.

"Tiểu Kiệt, nếu em đánh hắn thì em cũng chẳng được lợi lộc gì đâu. Hắn bây giờ chỉ là một kẻ điên, em chấp làm gì chứ?"

"Nhưng Lâm Thiếu Phong lại nói xấu chị Tịch Nhiên trước mặt em, em không thể tha thứ cho hắn."

"Em thừa biết Lâm Thiếu Phong lúc nào cũng chỉ biết gây sự với Tịch Nhiên còn gì. Đừng để hắn dắt mũi, hắn chỉ đang cố tình khiêu khích em rồi lấy cớ khiến em bị đuổi khỏi Lâm gia mà thôi."

Đúng vậy, mục đích của Lâm Thiếu Phong chính là tìm cách đuổi chị em Mộc Kiều Hạ và Mộc Diên Kiệt ra khỏi nhà họ Lâm. Để đuổi được hai người họ cho dù hắn có phải chịu đau cỡ nào thì hắn cũng làm.

Lâm Thiếu Phong ngồi trong phòng bôi thuốc vào vết thương trên khóe miệng. Hắn trông khác hẳn với bộ dạng điên dại ban nãy mà giống người bình thường hơn.

"Chết tiệt! Cái thằng ranh con đó ra tay mạnh thật đấy!"

Lâm Thiếu Phong còn lên tiếng chửi rủa cả Mộc Diên Kiệt vì cú đấm ban nãy. Hắn chỉ đang giả vờ bị điên thôi vì chỉ khi làm vậy người trong Lâm gia mới không kìm hãm hắn được.

Sau khi bôi thuốc xong, Lâm Thiếu Phong gọi điện cho Nghiêm Mặc Tường, anh ta khó chịu nói:

"Này, tôi còn phải giả điên đến bao giờ nữa?"

[Cứ bình tĩnh, việc gì mà phải vội như vậy?] đầu dây bên kia thản nhiên đáp.

"Ông có đùa tôi không? Tưởng giả điên dễ dàng lắm sao?" Lâm Thiếu Phong bất ngờ nổi giận, hắn hét vào máy điện thoại.

[Nếu cậu muốn có được toàn bộ tài sản của nhà họ Lâm thì cứ việc nghe theo lời chúng tôi, nếu không thì tự cậu xử đi rồi cậu sẽ chẳng có một xu nào hết.]

Tút.

Nếu không phải vì món mồi có liên quan đến việc trả thù và tài sản của Lâm gia thì Lâm Thiếu Phong sẽ chẳng bao giờ đồng ý giả làm một kẻ điên trong chính ngôi nhà của mình.

Tối hôm ấy, tại nhà của Hàn Triết.

Mấy ngày nay quan hệ của Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên không còn như trước, mỗi lần anh động vào cô là cô lại lạnh lùng rời đi. Nguyên Chính Quân không biết bản thân đã làm sai chuyện gì, nói về tình yêu thì anh không giỏi vì vậy mới tìm đến người bạn thân - Hàn Triết.

"Hôm nay cậu tới tìm tôi là vì kho báu hay là vì tình yêu đây?" Hàn Triết tựa lưng vào ghế, mỉm cười hỏi anh.

Nguyên Chính Quân vào thẳng vấn đề, anh bức xúc nói với Hàn Triết rằng:

"Mộc Tịch Nhiên có hỏi tôi là tôi có thực sự yêu cô ấy không, nhưng đến khi tôi trả lời thì cô ấy lại nói tôi không yêu cô ấy. Tôi thực sự rất yêu cô ấy mà, sao cô ấy phải làm chuyện này phức tạp lên như vậy chứ?"

Hàn Triết nghe xong bèn cười trừ, lần đầu tiên thấy Nguyên Chính Quân biết yêu nên có chút khó xử trong chuyện tình trường cũng là điều bình thường thôi.

"Nguyên Chính Quân, cậu biết tình yêu là cái gì không? Là nó đến từ trái tim và là sự đồng điệu cả về tâm hồn lẫn thể xác đó."

"Nói gì dễ hiểu hơn đi." Nguyên Chính Quân híp mắt.

"Cậu nói rằng cậu yêu cô ấy có phải không? Vậy thì cậu hãy chứng minh tình yêu mình bằng hành động đi, càng nhiều càng tốt."

Nguyên Chính Quân vuốt cằm suy nghĩ, sau một hồi anh không ngần ngại mà trả lời:

"Tức là phải đè cô ấy lên giường hàng ngày ấy hả?"

Hàn Triết đưa tay đỡ trán, anh ta thực sự rất bất lực với người bạn này của mình. Ngoài việc nghĩ đến chuyện đó ra anh không còn nghĩ được gì nữa sao?

"Giờ thì tôi hiểu tại sao cô ấy lại nói cậu không yêu cô ấy rồi đó. Thế làm cách này cho dễ hiểu này, ví dụ giữa cô ấy và sự nghiệp của cậu thì cậu chọn cái gì?"

Nguyên Chính Quân không hề thích với những câu hỏi này, anh thẳng thừng trả lời trong sự khó chịu:

"Sao ai cũng muốn tôi phải chọn giữa một người và sự nghiệp do chính tay tôi gây dựng thế. Không phải đó là sự so sánh khập khiễng, không có chút khả quan nào sao?"

"Tôi chỉ đang lấy ví dụ cho cậu hiểu thôi, làm gì mà quá lên thế. Tóm lại là cậu chỉ cần để cô ấy thấy đối với cậu, cô ấy khác biệt, cô ấy quan trọng thế nào là được rồi."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK