Ngọc Miên kéo vali đang chứa Hạ Nhu trong đó xuống dưới nhà, cô ta bất ngờ chạm mặt Hạ Tử Linh ở bên dưới. Hạ Tử Linh nhìn thấy Ngọc Miên như nhìn thấy kẻ thù, thời gian cô ta sống ở đây đã gây ra đủ thứ chuyện bây giờ còn dám vác mặt về đây.
"Ngọc Miên, ai cho phép cô về Dalicat? Không sợ anh Chính Quân giết cô sao?"
Ngọc Miên đặt vali thẳng đứng dậy, cô ta khoanh hai tay trước ngực, kênh kiệu nói:
"Tôi chỉ đến lấy quần áo thôi, lần trước bị đuổi tôi chưa kịp dọn đồ đạc."
Hạ Tử Linh liếc nhìn vali bên cạnh Ngọc Miên, cô ấy nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ:
"Cô không lấy trộm đồ của Dalicat đi đó chứ?"
Ngọc Miên sợ rằng việc mình bắt cóc Hạ Nhu sẽ bị phát hiện vì thế đã vội vàng giữ lấy vali.
"Trong đây chỉ có đồ của tôi thôi."
"Nếu chỉ có đồ của cô thì đưa tôi kiểm tra, ai biết được cô lại giở trò lấy cắp đồ trong Dalicat."
Hạ Tử Linh đưa tay giằng lấy vali vì muốn kiểm tra mọi thứ trong đó nhưng Ngọc Miên nhất quyết không để cô ấy động vào. Nếu chiếc vali này mà bị mở ra thì mọi kế hoạch coi như chấm hết và cô ta cũng sẽ tiêu đời với Nguyên Chính Quân. Ngọc Miên không thể chết dưới tay Nguyên Chính Quân được, cô ta đẩy Hạ Tử Linh ngã văng xuống sàn nhà rồi kéo vali rời đi.
"Cô bị điên thật rồi! Đồ của tôi, đừng mơ động vào."
Hạ Tử Linh ngã sõng soài ra nền đất, chưa kịp định thần lại thì Ngọc Miên đó đã rời đi rồi. Cô ta kéo vali ra ngoài, nhìn thấy Sở Mạc liền nở một nụ cười thân thiện.
"Sở quản gia, tôi lấy đồ xong rồi, tôi đi nhé?"
Sở Mạc nhìn vali nặng trịch của Ngọc Miên, thấy cô ta có vẻ kéo đi khó khăn, anh ấy định ngỏ lời giúp.
"Cô có cần tôi giúp gì không?"
"À không cần đâu, tôi tự kéo được, tại tôi mang nhiều đồ lỉnh kỉnh tới đây quá."
Sau đó, Ngọc Miên liền kéo vali ra ngoài rồi lên luôn chiếc xe ô tô đang đỗ sẵn ở cổng. Đó là người Nghiêm Mặc Tường bố trí cho Ngọc Miên, vì hôm nay Dalicat vắng người đến lạ nên cô ta mới có thể thành công dễ dàng.
Đúng lúc chiếc xe rời đi, Hạ Tử Linh mới ở trong nhà chạy ra, cô ta hét lớn:
"Sở quản gia, con quỷ cái đó chắc chắn đã ăn cắp đồ của Dalicat đem đi đấy."
Sở Mạc đang tưới cây liền quay đầu lại nói:
"Tôi nghĩ cô ấy không làm thế được đâu, mấy món đồ giá trị đều được cất gọn gàng trong một căn phòng và khóa chặt cửa rồi."
"Nhưng mà… cô ta cũng có thể ăn trộm chìa khóa."
Sở Mạc giơ chùm chìa khóa lên rồi cười:
"Hạ tiểu thư yên tâm, chìa khóa vẫn còn ở đây."
Thấy vậy, Hạ Tử Linh mới thở phào nhẹ nhõm nhưng Ngọc Miên không lấy trộm đồ của Dalicat thì cũng lấy đi một người quan trọng đối với Nguyên Chính Quân.
Tối hôm ấy khi trở về nhà, Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên thấy sắc mặt mọi người có gì đó rất lạ, họ cứ cúi đầu xuống nơm nớp lo sợ.
Tất cả bọn họ đã biết được việc Tiểu Hạ Nhu biến mất nên đang sợ Nguyên Chính Quân sẽ trừng phạt.
Nguyên Chính Quân sớm nhận ra sự bất thường, anh ngồi xuống ghế sofa và hỏi từng người một:
"Trong lúc tôi dẫn người rời khỏi đây, đã xảy ra chuyện gì?"
Bình thường ở Dalicat cũng có vệ sĩ nhưng hôm nay anh lại dẫn họ đi đào kho báu. Người trong Dalicat cũng chỉ có giúp việc, quản gia nên chuyện xảy ra chắc cũng không đáng lo ngại. Nhưng nhìn gương mặt thấp thỏm của tất cả mọi người, Nguyên Chính Quân thấy rất nghi ngờ.
Mộc Tịch Nhiên chợt nhớ đến Tiểu Hạ Nhu ở trên phòng, cô chạy lên tìm con bé nhưng kết quả không thấy. Lúc này cô mới nhận ra Tiểu Hạ Nhu đã không chạy đến đón cô mỗi lúc cô trở về.
"Nguyên Chính Quân, Hạ Nhu đi đâu mất rồi, con bé không có ở trên phòng."
"Cái gì?"
Đám người hầu run rẩy dán chặt vào nhau, nhìn họ như vậy Nguyên Chính Quân cũng đoán được họ biết chuyện về Tiểu Hạ Nhu.
"Tiểu thư rốt cuộc đã mất tích bao lâu rồi?" Nguyên Chính Quân gằn giọng hỏi.
Đám người hầu không ai dám bước lên trả lời anh, lúc đó Sở Mạc mới từ trong chạy ra, anh ta nói:
"Đại thiếu gia, sáng nay Ngọc Miên có đến Dalicat đem theo một cái vali, cô ta nói đến lấy đồ nhưng tôi nghĩ cô ta đã…"
Nguyên Chính Quân tức giận, bước đến túm lấy cổ áo của Sở Mạc, anh nghiến răng nói:
"Có mỗi việc chăm sóc cho một đứa bé ba tuổi cũng không làm được. Tôi còn trả tiền cho các người làm cái gì nữa chứ?"
Thấy Nguyên Chính Quân nổi giận, đám người hầu và Sở Mạc liền đồng thanh:
"Đại thiếu gia bớt giận."
Mộc Tịch Nhiên không thể chịu được khi con gái mình bị bắt cóc, nếu rơi vào tay của ai đó xấu xa thì con bé sẽ mất mạng. Bất kể là Ngọc Miên hay ai đó đã bắt cóc Tiểu Hạ Nhu, Mộc Tịch Nhiên cũng không thể tha thứ.
Cô vội vàng rời khỏi Dalicat để đi tìm con gái nhưng Nguyên Chính Quân lại ngăn cản cô.
"Nguyên Chính Quân bỏ em ra, em phải đi tìm Hạ Nhu."
"Em có biết con bé ở đâu không mà tìm? Bình tĩnh đi, tôi sẽ tự giải quyết."
Mộc Tịch Nhiên tức giận hất tay của Nguyên Chính Quân ra, cô hét lên:
"Con bé là con gái em, em sẽ đi tìm nó, em không muốn ngồi chờ trong lo sợ."
Thấy Mộc Tịch Nhiên đang dần mất bình tĩnh, Nguyên Chính Quân vẫn nhất quyết giữ lấy cô mặc cho cô vùng vẫy loạn xạ cả lên. Anh lớn tiếng đáp lại:
"Em nghĩ Tiểu Nhu không phải con gái tôi chắc? Nó cũng là con tôi, sao tôi có thể bỏ mặc nó được?"
"Lỡ Tiểu Nhu bị bọn chúng giết chết thì sao đây? Con bé mới có ba tuổi, nó còn nhỏ như vậy sao chịu được chứ?"
Mộc Tịch Nhiên cũng là mẹ và một người mẹ sẽ đau lòng khi con mình bị bắt cóc, đó là điều hiển nhiên. Nhưng cũng chính vì lo lắng, sợ hãi mới khiến Mộc Tịch Nhiên không giữ được bình tĩnh. Bình thường cô làm việc không bao giờ để tình cảm chi phối nhưng hiện tại cô đã làm mẹ rồi, cô không thể không bị tình cảm chi phối được, cứ nghĩ đến Tiểu Nhu sẽ bị hại là cô đã muốn phát điên lên.
Nguyên Chính Quân vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cô lo lắng và sợ hãi như vậy chẳng lẽ anh lại không lo lắng cho con mình sao? Nguyên Chính Quân cũng đang rất lo cho Tiểu Nhu nhưng anh là người luôn suy xét, tính bước kĩ càng để có thể cứu được người. Muốn cứu Tiểu Nhu thì không được nóng vội bởi nếu làm gì đó rút dây động rừng sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm.
Tối hôm đó, không khí ở Dalicat ảm đạm đến lạ thường.
Mộc Tịch Nhiên tựa đầu lên vai của Nguyên Chính Quân, gương mặt cô thất thần như người mất hồn, thỉnh thoảng cô lại không kiềm chế được mà để nước mắt rơi xuống. Nguyên Chính Quân đưa tay lau nước mắt cho Tịch Nhiên, bộ dạng ân cần chu đáo giống như một người chồng chăm sóc cho vợ vậy.
"Đừng khóc nữa, Tiểu Nhu sẽ không sao đâu."
Reng… reng… reng…
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Nguyên Chính Quân bỗng kêu lên. Mộc Tịch Nhiên giật mình ngồi thẳng dậy, có lẽ đó là số của bọn bắt cóc tống tiền.
Nguyên Chính Quân lập tức nghe máy nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói quen thuộc, khiến anh chỉ vừa nghe đã nhận ra ngay.
[Lâu rồi không gặp, Nguyên Chính Quân vẫn còn nhớ tôi chứ?]
Đầu lông mày của Nguyên Chính Quân khẽ nhíu xuống, anh nói:
"Nghiêm Mặc Tường?"
Mộc Tịch Nhiên bất ngờ nhìn Nguyên Chính Quân, cô vội vã giật lấy điện thoại trên tay anh, giận dữ hét vào điện thoại:
"Nghiêm Mặc Tường, mau thả con gái tôi ra. Sao các người có thể hèn nhát đến mức bắt cóc một đứa bé mới ba tuổi để làm con tin chứ?"
[Ồ… Nguyên thiếu phu nhân cũng ở cạnh luôn sao? Vậy thì tốt quá rồi!]
Nguyên Chính Quân nói vọng vào điện thoại, tay còn không quên nắm chặt lấy tay của Mộc Tịch Nhiên.
"Nghiêm Mặc Tường, ông muốn gì mới chịu thả con gái tôi ra?"
[Tôi muốn gì cậu cũng biết rồi đó, mau đem dữ liệu kho báu đến đây để đổi người, nếu không con bé này sẽ chết!]
Nghiêm Mặc Tường vừa dứt lời, Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân đã nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nhu qua điện thoại nghe thật đáng thương.
[Ba mẹ ơi, con sợ quá huhu…]
"Tiểu Nhu!" Mộc Tịch Nhiên đột nhiên hét lớn.
Tút.
"Tiểu Nhu, con đừng sợ mẹ sẽ đến đón con."
Mộc Tịch Nhiên cố gắng trấn an Hạ Nhu nhưng cuộc trò chuyện đã bị Nghiêm Mặc Tường tắt giữa chừng. Vài giây sau, địa điểm mà ông ta hẹn gặp Nguyên Chính Quân đã được gửi đến máy của anh.
Nguyên Chính Quân suy nghĩ một hồi sau đó gọi điện cho Jazlet:
"Jazlet, đem theo tất cả vệ sĩ đến địa điểm mà tôi sắp gửi. Bảo họ trang bị súng đạn cho cẩn thận vì chắc chắn sẽ phải đổ máu."
Gọi điện xong, Nguyên Chính Quân liền lập tức đứng dậy định rời đi nhưng Mộc Tịch Nhiên lại siết chặt lấy tay anh, cô ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt kiên định cô nói:
"Em muốn đi cùng."
"Nhưng mà…"
"Có nguy hiểm thế nào em cũng muốn đi, em sẽ không ở nhà đâu, cho em đi cùng anh."
Mộc Tịch Nhiên đã muốn đi như vậy Nguyên Chính Quân cũng không cản được cô. Anh đồng ý để cô theo mình, hai người ngồi trên xe và bắt đầu hành trình đi giải cứu con gái.
Đến điểm hẹn, Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân cùng nhau bước xuống xe. Anh nắm tay Tịch Nhiên kéo cô vào trong, nhìn cảnh tượng này giống như hai người đang sắp trải qua trận chiến sinh tử với nhau vậy. Mộc Tịch Nhiên hi vọng là Nghiêm Mặc Tường chưa làm gì hại đến Tiểu Nhu nếu không cô sẽ không để yên cho ông ta.
Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên vừa bước vào đã bị người của Nghiêm Mặc Tường bao vây tứ phía. Nghiêm Mặc Tường đang đứng bên cạnh vệ sĩ, vệ sĩ của ông ta thì đang giữ lấy Tiểu Nhu.
"Mẹ ơi, ba ơi!"
Nghe thấy giọng nói của con gái, Mộc Tịch Nhiên liền hướng mắt về phía Hạ Nhu, cô lập tức đáp lại:
"Tiểu Nhu, đừng sợ con nhé, ba mẹ tới cứu con đây."
Nghiêm Mặc Tường cười hà hà bước đến chỗ của Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên. Ông ta sờ nhẹ lên vết bỏng trên mặt sau đó nói với Nguyên Chính Quân:
"Chắc cậu cảm thấy thất vọng lắm vì tôi và ngài David vẫn chưa bị thiêu chết."
Nguyên Chính Quân nhếch miệng cười:
"Vậy thì chúc mừng hai người nhé, vì đã giữ được cái mạng chó của mình tới tận bây giờ."
Danh Sách Chương: