Mộc Tịch Nhiên đứng yên lặng hướng đôi mắt long lanh ngấn lệ về phía Nguyên Chính Quân, anh thực sự muốn giết cô nên mới chĩa thẳng khẩu súng về phía cô như vậy. Bắt gặp ánh mắt của Mộc Tịch Nhiên, sự kiên định ban đầu của Nguyên Chính Quân đã bị lung lay chút ít, có lẽ trái tim anh vẫn còn yêu cô rất nhiều.
Đúng lúc đó Mộc Kiều Hạ lái xe ô tô đến chỗ của Mộc Tịch Nhiên. Thấy cô cứ đứng đờ đẫn ở đó mà không chịu chạy đi, Mộc Kiều Hạ liền tháo dây an toàn chạy xuống. Cô ấy chạy đến nắm lấy cổ tay của Tịch Nhiên kéo đi, đồng thời trách mắng cô:
"Em bị điên rồi hay sao Tịch Nhiên? Không thấy Nguyên Chính Quân đang muốn giết em à?"
Lúc này Mộc Tịch Nhiên mới có thể cất bước chạy theo Mộc Kiều Hạ. Trong lúc chạy đi, Mộc Tịch Nhiên đã luôn hướng mắt nhìn Nguyên Chính Quân, cô thấy anh vẫn lạnh lùng hướng súng về phía cô sau đó một tiếng súng bỗng chốc vang lên.
Pằng!
Viên đạn sượt qua vai của Mộc Tịch Nhiên, cô giật mình nhìn cánh tay đang chảy máu sau đó nước mắt đã rơi vì cô không tin là Nguyên Chính Quân lại nhẫn tâm nổ súng với cô như vậy.
Sau khi viên đạn đầu tiên bắn đi, Nguyên Chính Quân lại chần chừ không bóp cò. Trong thâm tâm anh vẫn muốn Mộc Tịch Nhiên có thể tránh được đạn nhưng sự phản bội mà cô dành cho anh lại khiến anh tức phát điên lên.
Pằng! Pằng! Pằng!
Ba tiếng súng liên tiếp vang lên nhưng lần này chẳng viên nào trúng vào Mộc Tịch Nhiên.
Cuối cùng, Mộc Tịch Nhiên cũng an toàn ngồi lên xe của Mộc Kiều Hạ, hai người họ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Còn về phía Nguyên Chính Quân, anh chỉ biết đứng nhìn Mộc Tịch Nhiên rời đi ngay trước mắt rồi bất lực hạ súng xuống. Anh tự trách bản thân sao lại không thể ra tay với Mộc Tịch Nhiên, tại sao anh lại yêu cô đến vậy cơ chứ?
Ngồi trên xe của Mộc Kiều Hạ, Mộc Tịch Nhiên vẫn luôn nghĩ về phát súng vừa nãy. Máu trên cánh tay của cô không ngừng chảy máu, cho dù cô đã bịt chặt vết thương lại thì cũng không thể ngăn được máu chảy ra ngoài. Mộc Kiều Hạ thấy tình hình của Tịch Nhiên không ổn định vì vậy vừa lái xe vừa nói:
"Tịch Nhiên, để chị đưa em đến bệnh viện."
"Đừng, bây giờ em đang bị thương, Nguyên Chính Quân chắc chắn sẽ đến bệnh viện để tìm em." Mộc Tịch Nhiên thều thào đáp.
"Vậy chúng ta đi đâu đây? Tay của em bị đạn sượt qua máu vẫn đang chảy không ngừng, chúng ta cần phải băng bó ngay."
Mộc Tịch Nhiên liếc mắt nhìn vết thương trên tay, cô cắn răng chịu đựng sự đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, sau đó liền nói với Mộc Kiều Hạ rằng:
"Chị cứ đưa em đến trại trẻ mồ côi Benica, vết thương này em tự xử lý được."
Mộc Kiều Hạ không còn cách nào khác phải nghe theo lời của Mộc Tịch Nhiên. Nhìn sắc mặt của cô có lẽ cô đã đau lòng biết nhường nào khi nghĩ rằng Nguyên Chính Quân sẽ không bao giờ nổ súng nhưng anh lại bắn thẳng vào người cô mà không chút lưu tình. Có lẽ sự ảo tưởng về tình yêu anh dành cho cô quá lớn nên Mộc Tịch Nhiên mới nghĩ Nguyên Chính Quân sẽ không ra tay, cô đã coi thường anh quá rồi. Một người luôn coi sự nghiệp quan trọng hơn mạng của mình thì sao có thể để yên cho kẻ đã phá hoại nó, kể cả người đó có là Mộc Tịch Nhiên đi chăng nữa.
Trại trẻ mồ côi Benica.
Mộc Tịch Nhiên ngồi trong căn phòng riêng mà dì Lưu - chủ của trại trẻ mồ côi Benica chuẩn bị cho cô để băng bó vết thương. Khi dì Lưu đề cập đến việc dùng thuốc tê, Mộc Tịch Nhiên đã từ chối, cô không muốn dùng thuốc tê vì nếu càng đau thì cô sẽ càng nhớ. Cô không muốn quên đi vết thương này là do Nguyên Chính Quân bắn súng vào người cô.
Đứng ở bên ngoài, nhìn Mộc Tịch Nhiên chịu đau để băng bó vết thương trong lòng dì Lưu vô cùng xót. Hồi cô còn nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi vì thế bà ấy muốn bù đắp cho cô nhiều hơn.
"Dì Lưu, nhờ dì chăm sóc cho Tịch Nhiên, con bé là người chịu đau rất giỏi vì thế dì không cần phải lo lắng."
Cho dù chịu đau giỏi cỡ nào thì cũng là con người mà, làm sao mà chịu đựng được khi vượt quá giới hạn được chứ.
"Ừ, dì sẽ chăm sóc cho nó, con cứ yên tâm."
"Bây giờ con phải trở về Lâm gia, nếu xảy ra chuyện gì với Tịch Nhiên, dì hãy báo cho con biết."
"Được rồi."
Tối hôm đó, đám tang của Lâm lão gia diễn ra trong không khí tang thương. Nguyên nhân cái chết của ông ấy là do bị đạn bắn vào tim nhưng hung thủ làm ra chuyện này thì chưa thể tìm được.
USB bị mất từ tay Lâm lão gia, Nguyên Chính Quân sau khi biết chuyện này liền cho dừng lại việc đến Lâm gia để lấy lại những thứ đã mất. USB bị mất đang chứa dữ liệu mật của anh và dữ liệu về kho báu mà Hàn Triết đã dùng tính mạng để bảo vệ, anh không thể để nó rơi vào tay bất cứ người nào ngoài anh.
…
Vài ngày sau.
Sau khi vết thương ở trên tay đã khỏi, Mộc Tịch Nhiên quyết định rời khỏi trại trẻ mồ côi Benica để đến Lâm gia.
Lúc vừa mới bước chân vào trong biệt thự, không khí u ám và hiu quạnh của nơi này bỗng khiến Mộc Tịch Nhiên rợn người. Đúng là nơi vừa mới có người chết, thực sự tang thương đến đáng sợ.
Ở gian phòng khách lớn nhất, bàn thờ của Lâm lão gia với khói hương nghi ngút, chắc hẳn đã có rất nhiều người tới đây thắp hương cho ông ấy kể cả những người thân thiết lẫn người căm ghét Lâm lão gia. Cái chết đột ngột của ông ấy có lẽ sẽ mang đến niềm vui cho một số người vì đã bớt đi một đối thủ cạnh tranh ở Địa Hải phồn hoa này.
Mộc Tịch Nhiên cẩn thận thắp một nén hương cho Lâm lão gia, đứng trước di ảnh của vị ân nhân đã cưu mang mình hơn hai mươi năm, cô đã tự hứa sẽ tìm ra bằng được hung thủ hại chết ông ấy.
"Lão gia yên tâm, Tịch Nhiên nhất định sẽ trả thù cho ông."
Lúc Mộc Tịch Nhiên định quay người rời đi thì Lâm Thiếu Phong từ bên ngoài bước vào. Khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên, Lâm Thiếu Phong thực sự muốn lao đến giết cô ngay tức khắc nhưng hắn vẫn phải nhịn vì bản thân không phải đối thủ của cô. Mộc Tịch Nhiên đi qua người Lâm Thiếu Phong, cô bỗng lên tiếng hỏi:
"Lâm thiếu, lâu rồi không gặp, anh vẫn ổn chứ?"
"Ổn con khỉ, cô đừng có đến đây làm cái gì nữa, Lâm gia không chào đón cô đâu."
Sau đó, Lâm Thiếu Phong liền bước đến thắp hương cho ba mình. Thái độ thì trông giống một người con hiếu thảo nhưng lại khiến Mộc Tịch Nhiên nghi ngờ. Cô tiến đến nói với hắn:
"Lâm Thiếu Phong, lúc lão gia qua đời thì anh đang ở đâu?"
"Ở đâu thì liên quan gì đến cô?"
"Anh có chắc là… mình không liên quan đến cái chết của Lâm lão gia đấy chứ?"
Câu hỏi của Mộc Tịch Nhiên đã nói trúng tim đen của Lâm Thiếu Phong vì thế hắn bèn tỏ ra lúng túng một cách ngớ ngẩn. Lâm Thiếu Phong hất tay cô ra khỏi người hắn rồi gằn giọng nói lớn:
"Tôi có bị điên hay không mà đi hại chết ba mình, cô đừng ở đó ngậm máu phun người."
Nực cười, không phải hắn đang đóng giả một kẻ điên sao?
Mộc Tịch Nhiên nhận ra sự bất thường trong câu trả lời của Lâm Thiếu Phong, cô hỏi vặn lại hắn:
"Tôi chưa có nói anh là người hại chết ba mình, chẳng lẽ anh có tật giật mình?"
Lâm Thiếu Phong bị Mộc Tịch Nhiên gài bẫy lần nữa, hắn bỗng tức giận chửi cô một tua rồi tự động rời đi. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo vì sợ Mộc Tịch Nhiên sẽ phát hiện ra việc mà hắn đã làm.
Mộc Tịch Nhiên rời khỏi Lâm gia để đi tìm chân tướng sự việc nhưng cô cũng không thể bỏ qua cho Lâm Thiếu Phong vì hành vi đáng ngờ của mình.
Tối hôm ấy.
Lâm lão gia đột ngột chết, USB chứa dữ liệu bị lấy đi, Mộc Tịch Nhiên không thể không nghi ngờ rằng Nguyên Chính Quân có liên quan đến chuyện này. Cô liều mình đến Dalicat để tìm hiểu và mong rằng mọi việc sẽ không giống như cô nghĩ.
Mộc Tịch Nhiên đưa tay nhấn mật khẩu để vào biệt thự, trước đây khi sống ở Dalicat, Nguyên Chính Quân đã cho cô biết mật khẩu ra vào nơi này. Nhưng ngay cả Mộc Tịch Nhiên cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lẻn vào Dalicat mà không phải là đường đường chính chính bước vào trong.
Ting!
Mật khẩu vừa gõ xong, khóa cổng biệt thự liền tự động mở ra.
Nguyên Chính Quân vẫn chưa đổi mật khẩu, đó có thể là do anh quên hoặc là anh đang âm mưu một điều gì đó.
Mộc Tịch Nhiên bước vào trong biệt thự, cô cũng dùng mật khẩu để mở cửa chính lần nữa. Căn biệt thự rộng lớn vô cùng yên tĩnh, có lẽ giờ này mọi người đã đi ngủ hết rồi. Mộc Tịch Nhiên định sẽ bước lên trên tầng nhưng cô lại nhớ đến căn phòng trước đây mình từng ở vì thế đã ghé qua. Thế nhưng căn phòng đó của cô đã không còn gọn gàng như lúc trước, đồ đạc lăn lóc khắp sàn nhà, bộ váy bị xé vẫn còn nằm nguyên trên nền đất. Nguyên Chính Quân không cho phép người hầu dọn dẹp căn phòng này, anh muốn nó phải giữ y nguyên như vậy.
Mộc Tịch Nhiên từ từ bước vào bên trong căn phòng, cô nhìn mọi thứ xung quanh, có lẽ người làm ra chuyện này là Nguyên Chính Quân. Cái hôm anh biết cô phản bội anh, anh đã đau lòng đến phát điên lên đập phá đồ đạc bên trong phòng. Mộc Tịch Nhiên cúi người nhặt chiếc váy đã bị rách, nhưng khi cô vừa đứng lên ở đằng sau lưng bỗng vang lên tiếng động.
Cạch!
Mộc Tịch Nhiên trợn tròn mắt nhìn về phía trước, hai tay rời khỏi chiếc váy khiến nó rơi xuống đất. Cô cảm nhận được họng súng lạnh lẽo đang dí thẳng vào sau đầu của mình mà có lẽ người đang cầm súng chính là Nguyên Chính Quân.
"Còn dám quay lại đây nữa sao? Mộc Tịch Nhiên, cô muốn chết đến vậy à?"
Giọng nói của Nguyên Chính Quân vẫn như thế chỉ khác là âm điệu phát ra chứa đầy căm hận. Mộc Tịch Nhiên ngửi thoáng thấy có mùi rượu bay qua, dường như Nguyên Chính Quân vừa mới uống rượu, dựa vào mùi Mộc Tịch Nhiên có thể đoán được anh đã uống khá nhiều.
"Có vẻ cô rất tự tin khi tin rằng tôi sẽ không ra tay giết cô nhỉ? Giống như lần trước, tôi đã cố tình bắn trượt ba phát đạn ấy." Nguyên Chính Quân vừa dí súng vào đầu cô vừa nói chuyện.
Mộc Tịch Nhiên từ từ quay người lại, lúc này cô cũng có thể đối mặt với anh rồi. Nguyên Chính Quân có một thắc mắc rằng tại sao cô có thể giữ được bình tĩnh như vậy khi đứng dưới họng súng của anh. Chẳng lẽ cô thực sự nghĩ anh sẽ không bắn cô ư?
Nghĩ như vậy anh lại càng tức giận nhưng bàn tay đang cầm khẩu súng lại chẳng thể bóp cò. Mộc Tịch Nhiên bỗng dưng mỉm cười, một dòng nước mắt lấp lánh chảy xuống gò má, cô nhắm mắt lại rồi nói:
"Nếu anh muốn có thể nổ súng, em sẽ không hét lên cũng sẽ không chạy trốn. Là em đã lấy đi tất cả của anh vì thế em sẽ dùng mạng này để trả lại."
Danh Sách Chương: