Rời khỏi căn nhà bỏ hoang, hình ảnh đáng sợ về sự trừng phạt của Nguyên Chính Quân dành cho Lâm Thiếu Phong vẫn khiến Tịch Nhiên phải suy nghĩ. Trước đây cô chưa từng thấy anh làm những chuyện ghê rợn như vậy nên có chút không quen. Thấy bộ dạng thất thần của Mộc Tịch Nhiên, Nguyên Chính Quân lại nghĩ cô đang lo lắng cho Lâm Thiếu Phong.
"Chẳng phải cô vẫn muốn Lâm Thiếu Phong phải trả giá cho những gì mình gây ra sao? Bây giờ bộ dạng đó của cô là đang có ý gì?"
Mộc Tịch Nhiên lắc đầu:
"Không, tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện khác thôi."
Cứ tưởng sau khi bị cắt đi thứ quan trọng ấy, Lâm Thiếu Phong sẽ vì mất máu quá nhiều mà không sống được nhưng hắn lại không dễ dàng chịu đựng cái chết một cách đau đớn như vậy. Lâm Thiếu Phong tỉnh dậy trong nỗi hận khôn xiết, hắn bám chặt tay xuống mặt đất từ từ lết mình rời khỏi căn nhà hoang này. Vũng máu của hắn bị cơ thể kéo lê đi, tạo thành một đường máu đỏ rực trên đường Lâm Thiếu Phong chạy trốn.
"Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên... tôi sẽ không tha cho các người."
Lâm Thiếu Phong vừa cắn răng chịu đau vừa bò ra ngoài căn nhà hoang để tự tìm đường sống cho mình. Ánh mắt hắn ánh lên tia thù hận, đỏ ngầu và đầy giận dữ.
Đúng lúc đó, trước mặt Lâm Thiếu Phong bỗng xuất hiện một đôi giày đen bóng loáng. Hắn bất giác ngửa mặt lên nhìn, hóa ra đó lại là một người đàn ông đeo kính đen mặc vest trông lạ hoắc. Ban đầu Lâm Thiếu Phong còn tưởng là người mà Nguyên Chính Quân cử đến giết hắn nhưng thực ra không phải. Bọn họ là người của Nghiêm Mặc Tường, đến để cứu Lâm Thiếu Phong.
Biệt thự Dalicat.
Tối hôm ấy, Mộc Tịch Nhiên sau khi vừa tắm xong cô đứng trước gương để quấn khăn tắm che quanh người, nhìn vào gương cô lại nhớ đến hình ảnh Lâm Thiếu Phong nằm bất động trong vũng máu. Cô không đau xót cho hắn nhưng dù sao Lâm Thiếu Phong cũng là con trai của Lâm lão gia, cô vẫn nên để họ biết mà tới đưa hắn đi mới phải.
Mộc Tịch Nhiên cầm lấy điện thoại rồi nhắn tin vào số máy của Mộc Kiều Hạ với nội dung tin nhắn:
[Hạ Hạ, Lâm Thiếu Phong hiện đang ở căn nhà hoang này, em gửi địa chỉ cho chị rồi, chị đến đưa hắn đi nhé!]
Tin nhắn đã được gửi đi.
Mộc Tịch Nhiên thở dài đặt điện thoại xuống bồn rửa mặt, cô tháo khăn trên đầu xuống, mái tóc dài bung ra nhưng vẫn còn hơi ướt. Mộc Tịch Nhiên hất tóc về đằng sau, cứ như vậy mở cửa phòng tắm bước ra ngoài mà quên mất chiếc điện thoại.
Một lát sau, Nguyên Chính Quân từ phòng làm việc của mình bước ra. Khoảng cách từ phòng làm việc của anh đến phòng tắm mà Mộc Tịch Nhiên vừa rời đi là ngắn nhất vì thế anh đã không do dự mà bước vào đó. Nguyên Chính Quân mệt mỏi tháo chiếc kính mắt xuống đặt lên bồn rửa tay, anh hất nước lên gương mặt của mình để lấy tỉnh táo.
Chỉ vài phút sau khi Nguyên Chính Quân bước vào đây, Mộc Tịch Nhiên với chiếc khăn tắm cùng mái tóc ướt liền hồng hộc chạy vào. Cô về đến phòng ngủ của mình mới biết rằng mình để quên điện thoại ở đây. Lúc nhìn thấy Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên đã rất bất ngờ và anh cũng vậy. Thấy Mộc Tịch Nhiên chỉ quấn khăn tắm, phần ngực đầy đặn lộ ra 1/3 với làn da trắng mịn đầy quyến rũ khiến ánh mắt của Nguyên Chính Quân không thể rời khỏi người cô.
"À… tôi để quên điện thoại ở đây nên muốn vào lấy lại."
Nguyên Chính Quân nghe vậy mới dời mắt khỏi cô, anh khẽ nuốt nước bọt sau đó cúi xuống nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bồn rửa. Khoảnh khắc anh định đưa nó cho cô thì bỗng dưng có tin nhắn gửi đến, tin nhắn đó lại hiện ngay trên nền điện thoại sáng rực với nội dung:
[Em tìm thấy hắn rồi sao? Cảm ơn em nhé!]
Người gửi: Mộc Kiều Hạ.
Nguyên Chính Quân vô tình đọc được dòng tin nhắn ấy, theo phản xạ tự nhiên anh lẩm bẩm cái tên "Mộc Kiều Hạ" với sự tò mò ở trong miệng.
Mộc Tịch Nhiên sợ nếu anh đọc phải tin nhắn mật vì thế liền chạy đến cướp lấy điện thoại. Hành động bất ngờ của cô khiến Nguyên Chính Quân nghi ngờ, anh vô thức giơ lên cao không cho cô với lấy. Cứ như vậy hai người giằng co chiếc điện thoại mà không có màn đối thoại nào hết, nền nhà tắm thì trơn trượt bởi vậy mới dẫn đến một màn ngã đè lên nhau ngay sau đó.
Rầm!
Mộc Tịch Nhiên nằm đè lên người của Nguyên Chính Quân, cô vội vàng ngồi lên trên người anh, vẫn không quên giằng lấy chiếc điện thoại.
Cuộc giằng co của hai người họ kết thúc khi Mộc Tịch Nhiên lấy lại được điện thoại và cô đang ngồi lên chỗ đáng lẽ ra không nên ngồi.
Mộc Tịch Nhiên cảm nhận được có gì đó không đúng, cô cúi xuống thì phát hiện bản thân đang ngồi lên cái… à mà thôi. Cô bỗng chốc đỏ mặt, định đứng dậy nhưng vô tình làm tuột nút khăn tắm.
"Chết rồi!"
Nguyên Chính Quân chống khuỷu tay định ngồi dậy nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Mộc Tịch Nhiên dùng tay bịt chặt hai mắt lại. Anh giận dữ nói với cô:
"Mộc Tịch Nhiên, cô vừa ngồi lên người tôi giờ lại còn bịt mắt tôi, cô đang làm cái trò gì thế hả?"
Mộc Tịch Nhiên không thể buông tay ra cũng không thể rời khỏi người của Nguyên Chính Quân. Chiếc khăn tắm che cơ thể cô đã tuột hết ra rồi, cơ thể trần trụi của cô sẽ bị Nguyên Chính Quân nhìn thấy mất.
"Mộc Tịch Nhiên, cô có nghe tôi nói gì không?"
Nguyên Chính Quân tức giận với cô thì cũng chẳng làm được gì cả. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra nên sẽ không hiểu cho tình cảnh của cô.
Mộc Tịch Nhiên luống cuống dùng tay còn lại kéo khăn tắm lên nhưng chưa kéo xong Nguyên Chính Quân đã không nhịn được nữa, anh tóm lấy cổ tay của cô ép cô dán lưng vào bức tường gần đó.
Bộp!
"Á… không được."
"Mộc Tịch Nhiên, cô…"
Nguyên Chính Quân bất ngờ nín lặng khi nhìn thấy cơ thể không một mảnh vải che của Mộc Tịch Nhiên. Những gì đẹp đẽ nhất trên cơ thể cô, những gì khiến anh không thể rời mắt đều đang phơi bày ngay trước mặt.
"Nguyên Chính Quân, anh là tên biến thái hay sao, đừng có nhìn nữa…"
Mộc Tịch Nhiên giận dữ rút tay ra khỏi tay anh nhanh chóng che lấy ngực. Cô giơ chân đạp vào mặt anh khiến anh ngã ngửa ra đằng sau.
"A…"
Nguyên Chính Quân còn chưa nhận thức được chuyện gì thì đã bị Mộc Tịch Nhiên đạp thẳng vào mặt một cái vô cùng đau đớn. Anh nằm dưới sàn nhà giơ tay che mặt còn Mộc Tịch Nhiên thì vội vàng quấn lại khăn tắm chạy khỏi đây. Cuối cùng thì người được hưởng lợi nhiều và chịu đau nhiều nhất cũng là Nguyên Chính Quân.
Đêm hôm đó trong lúc Mộc Tịch Nhiên đang ngủ ngon lành thì Nguyên Chính Quân lại trằn trọc mãi mà không ngủ được. Anh mở to mắt nhìn lên trần nhà, hơi thở cứ dồn dập, đôi lông mày nhíu xuống vì khó chịu. Không biết tại sao nhưng hình ảnh Mộc Tịch Nhiên vào lúc tối cứ khiến anh nghĩ đến, không những thế còn khiến anh có những phản ứng không đáng có.
Nguyên Chính Quân giận dữ ngồi bật dậy, anh kéo chăn lên cúi xuống nhìn thằng em đang có phản ứng kì lạ rồi bỗng chốc nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
"Mình đang bị cái quái gì nhập thế này? Trước đây mình đâu có bị như vậy? Rốt cuộc mày bị làm sao thế này Nguyên Chính Quân, Nguyên Chính Quân mày điên thật rồi."
Nguyên Chính Quân như không kiểm soát được hành động của mình anh liên tục ôm lấy đầu rồi nói ra những câu không rõ ràng. Bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu, anh muốn chạm vào Mộc Tịch Nhiên, anh muốn chạm vào cơ thể cô. Tay chân anh vô cùng ngứa ngáy, bứt rứt, cứ nghĩ đến hình ảnh trong phòng tắm ban nãy là hai má anh lại đỏ lên, trong người dâng lên ham muốn khó tả.
"Chết tiệt!"
Vì không thể chịu đựng được nữa, Nguyên Chính Quân quyết định rời khỏi phòng của mình để xuống dưới tầng. Anh bước từng bước nhẹ nhàng xuống bậc thang, giờ này thì mọi người trong nhà đều đã ngon giấc hết rồi chỉ có mình anh là đang bất lực với chính bản thân mình thôi.
Cạch!
Nguyên Chính Quân nhẹ nhàng mở cửa phòng của Mộc Tịch Nhiên, lúc này thì cô đang ngủ trên giường với những giấc mơ đẹp mà không biết đang có một kẻ rình mò vào phòng của cô. Anh lặng lẽ bước đến bên giường, đứng yên quan sát cô một lúc lâu. Trái tim của Nguyên Chính Quân khi đứng trước Mộc Tịch Nhiên không còn bình thường như trước mà nó đập nhanh hơn và khó kiềm chế hơn.
"Mộc Tịch Nhiên, rốt cuộc thì cô đã làm gì với tôi vậy?"
Mộc Tịch Nhiên bất chợt trở mình, chân cô gác lên chiếc chăn, chiếc váy ngủ theo đó mà kéo lên để lộ đôi chân thon dài trắng nõn. Nguyên Chính Quân nuốt nước bọt nhìn vào nó, anh thực sự muốn chạm vào nó để xác nhận xem bản thân mình đang muốn cái gì.
Sau cùng thì Nguyên Chính Quân cũng không làm được, anh nhanh chóng rời khỏi phòng của Mộc Tịch Nhiên nhưng lại vô tình bắt gặp Nguyên Chính Quang còn ngái ngủ đứng ở cầu thang.
"Giật cả mình!" Nguyên Chính Quân hết hồn trước sự xuất hiện đột ngột của em trai.
Nguyên Chính Quang đưa tay dụi mắt, cậu ta ngáp:
"Nửa đêm anh còn vào phòng Mộc Tịch Nhiên làm cái gì thế?"
"Anh đâu có vào phòng cô ta, anh chỉ đi qua thôi."
Nguyên Chính Quân tìm lý do để chống chế nhưng hai má lại đỏ lên chứng tỏ anh đang nói dối. Nguyên Chính Quang cũng không để tâm lắm mà bước vào phòng bếp uống chút nước.
Cứ như vậy một đêm mất ngủ của Nguyên Chính Quân đã diễn ra như thế. Rõ ràng là anh đã động lòng với Mộc Tịch Nhiên, tồn tại thứ cảm giác lạ ở cô nhưng anh lại không chịu thừa nhận bởi sự thật lúc nào cũng nghiệt ngã. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ rung động với một người con gái và hơn hết là bị tình yêu chi phối như vậy.
Nguyên Chính Quân đã yêu Mộc Tịch Nhiên thật rồi, đó thật là chuyện điên rồ.
Danh Sách Chương: