• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Chính Quân nghe đến đây thì bất ngờ chựng người lại giây lát, anh đẩy gọng kính lên tiếp tục đọc tài liệu và chỉ trả lời Nguyên Chính Quang cho qua:

"Không đời nào anh lại yêu Mộc Tịch Nhiên cả."

Nguyên Chính Quang tỏ ra không tin, cậu ta còn nói vặn lại anh:

"Anh nói dối, em nghe nói hai người đã hôn nhau rồi, chỉ có người yêu nhau mới hôn thôi."

Cảm xúc mà Nguyên Chính Quân dành cho Mộc Tịch Nhiên đúng là rất khác biệt với những người phụ nữ khác nhưng anh không nghĩ đó là tình yêu. Nguyên Chính Quân chỉ muốn chú tâm cho sự nghiệp và lý do anh cần Mộc Tịch Nhiên ở bên cạnh cũng chỉ vì kho báu.

"Vậy những gì em đã làm với những cô gái trước đó cũng là vì yêu sao?"

Nguyên Chính Quân đột nhiên nhắc đến những người phụ nữ Nguyên Chính Quang từng qua lại khiến cậu ta chột dạ.

"Nhưng chuyện của em khác của anh mà, đối với em những người phụ nữ đó chỉ là thỏa mãn nhu cầu cần thiết."

"Anh cũng như vậy, giống như việc anh hút thuốc lá, chỉ là bây giờ anh thay việc đó thành việc hôn cô ấy mà thôi."

Nguyên Chính Quang chết lặng trước câu trả lời của Nguyên Chính Quân, có người nào lại coi việc hôn người khác giống như hút thuốc lá không chứ?

Nguyên Chính Quang lẩn thẩn rời khỏi phòng của anh trai, nếu đứng nói chuyện với anh thêm lát nữa chắc cậu ta không chịu nổi mất.

Lúc Nguyên Chính Quang rời đi, Nguyên Chính Quân đã dừng lại việc đọc tài liệu mà tựa mình vào thành giường, anh thở dài suy nghĩ về những lời nói của em trai sau đó tự lẩm bẩm nói một mình:

"Yêu sao? Không thể nào có chuyện đó được."



Sau vài ngày phải băng bó tay phải vì bị gãy thì hôm nay Nguyên Chính Quân cũng có thể cởi lớp băng bó vướng víu đó ra. Ban đầu tay có phần hơi cứng nhắc nhưng chỉ cần di chuyển nhiều thì sẽ trở lại bình thường sớm thôi.

Nhân lúc vết thương đã khỏi hẳn, Nguyên Chính Quân muốn đến bệnh viện thăm Nghiêm Mặc Tường. Nói là đi thăm bệnh nhưng anh chỉ muốn đến đó xem lão già ấy diễn như thế nào.

Bệnh viện mà Nghiêm Mặc Tường đang nằm là bệnh viện tọa lạc giữa thành phố, hàng ngày vẫn có nhiều phóng viên đến tìm ông ta, điều duy nhất mà ông ta làm chính là diễn vai nạn nhân trong chính vụ cháy biệt thự của mình.

Nghiêm Mặc Tường đang hí hửng đọc những bài viết về mình trên báo thì được vệ sĩ thông báo là có Nguyên Chính Quân đến thăm. Khi nghe tin anh vẫn chưa chết mà thoát khỏi căn biệt thự, Nghiêm Mặc Tường đã rất tức giận vì thế khi biết anh đến thăm là ông ta đã đoán được anh đến với mục đích gì.

Lát sau, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Nguyên Chính Quân bước vào trông vô cùng khỏe mạnh còn ai đó đang giả bệnh lại nhăn nhó nằm trên giường nhìn anh. Mộc Tịch Nhiên đi theo anh, cô tiện tay đặt một giỏ hoa lên trên mặt tủ gần đó để làm quà. Nghiêm Mặc Tường lúc này mới nhận ra, ngày hôm đó không chỉ có Nguyên Chính Quân mà Mộc Tịch Nhiên cũng chưa chết.

"Ông chủ Nghiêm, sức khỏe của ông đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Nguyên Chính Quân bước đến cạnh giường bệnh, hành động đó của anh khiến vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường có chút cảnh giác.

"À… cảm ơn ông chủ Nguyên, nghe nói anh đã thoát khỏi căn biệt thự cháy ấy, anh đúng là vô cùng may mắn còn tôi thì lại không may mắn được như vậy."

May mắn sao? Lão già này đã khiến anh suýt thì bỏ mạng vậy mà dám nói anh may mắn.

Nguyên Chính Quân nhếch miệng cười, anh đan hai tay vào nhau nở một nụ cười giả tạo để đáp lại:

"Ông chủ Nghiêm quá lời rồi, vụ cháy đó đã tìm được nguyên nhân chính chưa? Không phải là ông tự đốt nó đấy chứ?"

"Không thể nào, ông chủ Nguyên anh nói như vậy là oan cho tôi quá!"

Mộc Tịch Nhiên đứng nhìn Nghiêm Mặc Tường diễn kịch mà chỉ muốn đến táng cho ông ta vài phát để trả lại những gì ông ta đã gây ra. Nhưng đây vốn dĩ là bệnh viện nếu dạy dỗ ông ta sẽ gây sự chú ý, Mộc Tịch Nhiên đành phải nuốt cơn giận dữ vào trong lồng ngực và kìm nén nó.

Nguyên Chính Quân không muốn kéo dài thời gian, anh nhổm người dậy định rời đi nhưng trước khi đi đã khéo léo ghé vào tai của Nghiêm Mặc Tường để lại một lời cảnh cáo nhỏ:

"Cứ tiếp tục diễn vai nạn nhân cho tốt, nếu ông còn dám đốt biệt thự như lần trước thì tôi sẽ cho ông biến thành cái xác chết đen thui luôn đấy ông chủ Nghiêm."

Nghiêm Mặc Tường đen mặt lại, ông ta không ngờ Nguyên Chính Quân lại phát hiện ra kế hoạch của ông ta.

Khi Nguyên Chính Quân quay người định rời đi, Nghiêm Mặc Tường đã lộ ra bộ mặt thật của mình mà nói với anh bằng cái giọng điệu khinh bỉ:

"Nguyên Chính Quân, cậu sẽ không bao giờ đấu lại được với tôi. Tôi và người đó sẽ tìm ra kho báu trước cậu, hơn nữa… cũng sẽ trừ khử cậu."

"Người đó" mà Nghiêm Mặc Tường nhắc đến có lẽ chính là kẻ đứng sau lưng giúp đỡ ông ta, người này hiện chưa ra mặt vì thế Nguyên Chính Quân không thể biết được mà đối phó và đây cũng chính là lý do anh chưa giết Nghiêm Mặc Tường.

"Vậy thì tôi sẽ chờ đến ngày ông trừ khử tôi… và cái ngày người đó xuất hiện."

Nói xong, Nguyên Chính Quân liền rời đi, Mộc Tịch Nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Mặc Tường sau đó cũng đi theo anh. Hai người vừa rời khỏi không được bao lâu, Nghiêm Mặc Tường đã nói với vệ sĩ của mình:

"Mau đem vứt giỏ hoa kia đi."

Vệ sĩ thắc mắc:

"Sao ạ?"

"Cậu thử tìm trong đó xem, có phải là một thiết bị kích nổ không?"

Vệ sĩ lục tìm bên trong giỏ hoa đúng là có tìm thấy một thứ gì đó giống như bom nổ.

"Cái… cái này?"

"Sức nổ của nó chỉ đủ phá hỏng những gì ở gần nó thôi, mau đem vứt nó đi đi."

"Vâng thưa ngài."

Nghiêm Mặc Tường đã để ý giỏ hoa ấy từ lúc Mộc Tịch Nhiên đem vào. Dù không có chút sơ hở nào nhưng với người kĩ tính và thông minh như Nghiêm Mặc Tường chắc chắn sẽ biết có thứ gì bên trong. Nguyên Chính Quân cũng đoán trước được điều này vì vậy anh không ngạc nhiên nếu Nghiêm Mặc Tường sai vệ sĩ bỏ giỏ hoa ấy.

Đó chỉ là một lời cảnh cáo nho nhỏ dành cho Nghiêm Mặc Tường và "người đó" của Nguyên Chính Quân.

Mộc Tịch Nhiên ngồi trên xe ô tô, cô cứ nghĩ về "kho báu" mà Nghiêm Mặc Tường nhắc đến. Trước đây anh cũng từng nhắc với cô về thứ này vì vậy khiến cô rất tò mò.

"Nguyên Chính Quân, kho báu mà Nghiêm Mặc Tường nhắc đến rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Nguyên Chính Quân quay sang nhìn cô, rõ ràng cô chính là chìa khóa để tìm kho báu nhưng lại không biết thứ ấy vốn dĩ thuộc về gia tộc của mình. Anh lảng tránh câu hỏi của cô mà nói một điều không liên quan:

"Cô có muốn đến xem những tiệm vàng của tôi hoạt động thế nào không?"

"Sao?"

"Cô không cần biết nhiều về những thứ không nên biết, thứ cô cần biết chính là bảo vệ tôi."

Việc Nguyên Chính Quân cứ úp úp mở mở về kho báu lại khiến Mộc Tịch Nhiên càng nghi ngờ hơn. Nếu anh không chịu nói cho cô biết thì cô sẽ tự tìm hiểu.

Xe ô tô dừng lại trước một trong số những tiệm vàng nổi tiếng do Nguyên Chính Quân tiếp quản, bề ngoài của nó thực sự rất đẹp và hút mắt, bên trong bán những đồ trang sức bằng vàng thật có giá trị cao hơn bất cứ thứ gì.

Những nhân viên trong tiệm vàng khi nhìn thấy ông chủ của mình đều lễ phép cúi chào, kể cả già trẻ gái trai đều cúi đầu trước anh. Nguyên Chính Quân là chủ ở đây, số tiền mà mỗi ngày anh kiếm được có tiêu vài tháng cũng chẳng hết.

"Cơ ngơi này chính là mạng sống của tôi, bất cứ ai cũng không được phép lấy nó đi. Tôi đã gây dựng nó bằng mồ hôi và máu của mình vì thế nó quan trọng hơn bất cứ điều gì ở trên đời này."

Nguyên Chính Quân coi sự nghiệp là tính mạng cũng đơn giản thôi vì có tiền thì mới mua được nhiều thứ, kể cả mạng người.

Lúc đó ở bên ngoài, xe của Lâm lão gia vừa đúng lúc đi qua tiệm vàng nơi mà Nguyên Chính Quân đang dẫn Mộc Tịch Nhiên đi tham quan. Qua lớp cửa kính trong suốt, Lâm lão gia nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên có vẻ như không hề chú tâm vào việc thực hiện kế hoạch. Ông ấy nhìn cô một hồi sau đó lấy điện thoại nhắn tin vào máy của Mộc Tịch Nhiên.

Ting!

Giây sau, máy điện thoại của Mộc Tịch Nhiên đã có tin nhắn gửi đến.

[Chiều nay đến gặp tôi tại quán nước Hanana.]

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn có một dòng nhưng Mộc Tịch Nhiên lại linh cảm Lâm lão gia đang tức giận. Nhìn mặt chữ đoán cảm xúc đúng là chỉ có vệ sĩ đi theo lâu năm mới có thể nghĩ được như vậy.

Chiều hôm đó, Mộc Tịch Nhiên nhân lúc Nguyên Chính Quân đang làm việc trong phòng thì rời khỏi Dalicat một lúc. Cô dặn Tiểu Điệp nếu Nguyên Chính Quân có hỏi thì nói cô ra ngoài mua đồ ăn vặt.

Mộc Tịch Nhiên đến quán nước Hanana đợi Lâm lão gia ở một góc nhỏ ít ai để ý đến. Cô vừa uống nước vừa nhìn đồng hồ nhưng một giây sau bỗng dưng có giọng nói vang lên đằng sau lưng cô.

"Đừng quay lại, hãy coi như không quen biết và chúng ta sẽ nói chuyện theo kiểu này."

Lâm lão gia ngồi sau lưng cô, quay lưng lại và làm như hai người họ không hề quen biết. Mộc Tịch Nhiên hiểu ý bèn thẳng lưng lên, hỏi nhỏ:

"Lão gia có gì muốn dặn tôi?"

Lâm lão gia nhớ lại cách hành xử của cô lúc sáng bèn không hài lòng, ông nói:

"Hình như để cô ở bên cạnh Nguyên Chính Quân lâu quá cô đã quên mất mục đích của mình rồi thì phải."

"Không phải như vậy, tôi vẫn nhớ nhiệm vụ của mình thưa lão gia." Mộc Tịch Nhiên vội vàng lên tiếng.

"Cô đã quên cái chết của Tiểu Tứ rồi hay sao? Kết thúc nhiệm vụ càng nhanh chóng mới là điều cô cần phải làm."

Nhắc đến đàn em đã chết vì nhiệm vụ là sắc mặt của Mộc Tịch Nhiên lại trùng xuống, cô không hề quên điều đó và cô vẫn đang từng bước thực hiện nhiệm vụ được giao. Chỉ là thời gian qua có nhiều chuyện xảy ra, nó nằm ngoài dự tính của cô vì thế cô mới nhất thời không chú tâm đến kế hoạch.

"Mộc Tịch Nhiên, phải tìm mọi cách lấy được lòng tin của Nguyên Chính Quân. Nếu không dùng được cách bình thường thì dùng tình yêu để đạp đổ cậu ta. Điểm yếu của đàn ông là phụ nữ, tôi tin là cô sẽ làm được điều đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK