Giữa trưa hè nóng bức, Dương Uyển Chi đạp xe lạch cạch từ trường học trở về. Mồ hôi nhễ nhại rịn đầy trên trán, nữ nhân rẽ vào căn nhà có chữ"cho thuê phòng" cất xe đạp đi rồi đẩy cửa tiến vào.
Bên trong có một cái quầy, mẹ Dương đang xào rau sau bếp. Cô đem cặp sách để lên quầy rồi nói vọng ra phía sau:“Mẹ, con đã về.”
“Ừ, tắm nhanh rồi ra ăn cơm. Mẹ sắp phải đi rồi đấy, tranh thủ chút.”
Dương Uyển Chi đem cặp bỏ vào phòng rồi đi vào cởi quần áo tắm rửa. Nhà của Dương Uyển Chi gần với ngọn núi S, kinh doanh khu nhà trọ nhỏ. Vì mẹ Dương là single mom đáng lý ra cô có một người chị nữa mà chẳng may chị ấy chết trẻ nên từ đó trong nhà đơn chiếc chỉ có hai người…
Cũng như hôm nay, mẹ cô nói ông ngoại bị té gãy chân nên bà phải về quê thăm ông ngoại, để lại cái khu nhà trọ này cho Dương Uyển Chi quản lý.
Sau khi ăn cơm xong là mẹ Dương lên xe du lịch về quê luôn, căn nhà chỉ còn lại một mình Dương Uyển Chi. Thật ra nhà cô cũng không lớn lắm, chỉ có ba phòng trọ phía sau nhà thôi, nên cũng dễ quản lý. Mùa này không phải là mùa “đi cúng” miếu cho nên sẽ không có nhiều khách khứa tới thuê, chủ yếu là khách vãng lai thôi…
Dương Uyển Chi ngồi ở trên quầy bật quạt gió, tiếng máy quạt kêu è è cũng tàm tạm xua đi cơn nóng bức.
…Cạch…
Có người mở cửa bước vào, đó là một nhóm học sinh trạc tuổi cô. Gồm có ba người hai nam và một nữ, nam sinh nọ nói:“Chị ơi còn phòng trống không?”
“Có, cậu lấy mấy phòng? Ở bao lâu?”
“Em lấy một phòng, ở tầm hai giờ thôi chị. Giá bao nhiêu ạ?”
“Hai giờ thì trăm rưỡi.” Nói xong cô liếc mắt nhìn cô gái trẻ đứng cách đó không xa, cô ta cũng không nhìn cô, xem ra cũng không phải bị ép buộc. Dương Uyển chi lại nghĩ nghĩ lại nói thêm:“Có chứng minh thư mới được, đủ tuổi vị thành niên.”
“Xời chị yên tâm, em vừa đủ mới qua một ngày luôn.”
Thiếu niên ấy đưa chứng minh thư cho cô, Dương Uyển Chi kiểm tra ghi chép một hồi hợp lệ rồi thì cô giao phòng thôi.
Lúc ba người học sinh ấy rời đi, thì có một người đàn ông bước vào. Sắc mặt hắn ta nhợt nhạt, nhưng đẹp trai vô cùng. Hắn đi tới quầy của cô, đứng sát cất giọng lạnh lẽo:“Tôi muốn thuê một phòng.”
“Xin lỗi hết phòng rồi.” Cô vô thức lùi về sau đề phòng, hắn ta có một tông giọng cực kì trầm, nghe qua khiến người khác sởn cả da gà.
Trước khi đi, mẹ cô có dặn, nếu cảm thấy khách có biểu hiện kỳ quặc gì thì không cần cho thuê, trực tiếp báo hết phòng là được.
La Mục Khải nghiêm mặt nhìn Dương Uyển Chi, rõ ràng chỗ của cô còn phòng mà không muốn cho hắn thuê. Hắn đã hoá trang giống với con người nhất có thể, vậy mà cô vẫn sợ hắn sao?
Không cho phép cô sợ hắn!
“Em giúp tôi được không? Tôi đi lên đây có việc mà quanh đây chẳng có cho ai thuê phòng hết, tối nay sợ phải ngủ ở ngoài mất.”
“Tôi… Hết phòng rồi, xin thông cảm.” Cô cũng muốn giúp, mặc dù cô biết không nên nhìn mặt mà bắt hình dong nhưng mà hắn rõ ràng mang theo cảm giác rất lạnh lẽo.
Giữa trưa nắng nóng gần ba mươi tám độ, mà nảy giờ hắn đứng ở đây cô liền cảm thấy lành lạnh sống lưng, cảm giác nóng bức trước đó gần như hoàn toàn biến mất.
Cô cảm nhận được cái người đàn ông này có cái gì đó không được bình thường.
“Á…”
Phía sau truyền tới tiếng thét thất thanh, Dương Uyển Chi lật đật chạy ra phía sau xem tình hình. Ba đứa học sinh lúc nảy đồng loạt từ trong phòng phóng ra, mặt đưa nào đứa nấy xanh mét. Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi ba đứa đã xảy ra chuyện gì, tụi nó đã bỏ của chạy lấy người. Dương Uyển Chi nhìn vào trong phòng.
Tụi nó vừa “Cầu Cơ”. Sàn nhà đổ đầy máu me, còn có bàn hai mươi bốn chữ cái và mấy cái nhang đèn đồ cúng.
Dương Uyển Chi cũng biết qua một số chuyện ma quái, từ nhỏ đã nghe ông bà kể lại. Cầu Cơ là nghi thức cầu hồn ma quỷ lên Dương Gian để hỏi chuyện, có hai trường hợp khi tham gia trò chơi này. Thứ nhất nếu may mắn có thể cầu lên ma, lúc ấy có thể hỏi một vài chuyện cần thiết. Còn thứ hai nếu cầu lên quỷ thì phải tạt máu chó mực để đuổi đi. Xem ra mấy đứa nhỏ ấy cầu lên quỷ rồi, chắc do sợ nên mới chạy tán loạn cả lên.
Cô nhìn bãi chiến trường trước mặt, thở dài rồi bắt tay vào dọn dẹp. Cô lau lau chùi chùi sàn nhà một hồi, lại có cảm giác như có đôi mắt nào đó đang cố ý dõi theo mình, lúc quay lại thì không thấy ai cả. Đột nhiên cảm thấy dợn tóc gáy, cô chỉ là con gái, lại ở nhà một mình đối với chuyện ma quỷ này đương nhiên là sợ.
Cô nghĩ nghĩ gì đó rồi chạy ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông vẫn đứng chờ ở cửa, cô nói:“Vừa có người trả phòng, anh còn có ý định muốn thuê không?”
“À có chứ, may quá cám ơn em.”
“Vậy anh ngồi đợi, tôi đi dọn dẹp phòng cho anh.”
Dương Uyển Chi lau hết mấy vết máu, sau đó lấy xịt phòng xịt cho bớt mùi tanh rồi mới đưa chìa khoá phòng cho hắn. Người đàn ông ấy nói hắn đi vội nên không mang theo giấy tờ, nên hắn trả tiền gấp đôi.
Không phải vì cô mê tiền đâu, nhưng vì nghĩ nếu không cho hắn thuê thì tối nay cô phải ở nhà một mình. Nên cô có chút sợ hãi, mới cho hắn thuê phòng. Dù sao hắn cũng là người sống, cũng không đáng sợ bằng ma quỷ.
Danh Sách Chương: