• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày này La Mục Khải luôn luôn cảm nhận được âm khí xung quanh mình, hắn chắn chắn là đám yêu ma, quỷ quái đó đang rình mò cái gì đó. Nhưng chúng không xuất đầu lộ diện.

Địch không động ta cũng không động, đó là châm ngôn của hắn.

...Cạch...

Cửa phòng đẩy ra, người hầu gái đi vào mang theo một khay thức ăn. Cô ta đặt nó xuống bàn, cung kính nói với hắn:"Tiểu thư mời dùng bữa."

"Để đó đi." Hắn lạnh giọng.

Người hầu gái ngẩn mặt lên nhìn hắn, sau đó ngó dọc ngó ngang mờ ám nói nhỏ:"Dương tiểu thư thật ra tôi là người hầu của mẹ cô."

"Thì sao?"

"Mẹ cô nói khế ước máu không hề có thật. Chỉ cần cô tìm ra bằng chứng phạm tội của cha cô thì hai mẹ con sẽ được sống."

Nói xong cô ta cuối đầu ra ngoài.

La Mục Khải cũng biết chẳng có cái khế ước nào cả, mọi chuyện đều do con người mê tính bịa đặt ra thôi. Thời gian này hắn cũng không làm được gì nên chắc sẽ giúp cô đưa việc này ra ánh sáng...

Nửa đêm hắn mở cửa rời khỏi phòng ngủ, bên ngoài hành lang tối om chỉ có một mình hắn bước đi. La Mục Khải hướng về thư phòng của Dương lão gia...

Bỗng trên vai hắn bị một thứ gì đè nặng.

Hắn cảm nhận được một khối thịt lạnh toát bám lên vai, trong đêm tối chẳng nhìn rõ một thứ gì. Hắn theo bản năng túm lấy cái thứ đang ghị vai hắn rồi dùng lực hất ra xa.

...Tạch...

Tất cả đèn hành lang sáng lên, một con sói với hai mắt màu xanh huyền ảo đang nhào tới vồ lấy hắn.

La Mục Khải tóm lấy cổ, dùng chân lên gối nó. Hắn dùng lực một cước sút nó văng lên tường.

Cả người con sói phát ra làn khói màu xám xịt, thanh âm rì rì của loại động vật hoang dã. Đây là ma sói, loại này thường sống trong các vùng núi hoang sơ, hẻo lánh. Thức ăn chính là đi hút âm khí của các linh hồn để duy trì âm lực.

Nói dễ hiểu hơn có thể gọi chúng là một loại yêu quái.

"Chị Uyển Chi"

Nghe có tiếng người ma sói lập tức lẫn trốn.

La Mục Khải quay đầu lại nhìn người vừa gọi, là một cô gái khoảng trạc tuổi của cô.

Hắn đứng bất động tại chỗ, đợi cô gái kia đi tới. Cô bé với gương mặt non nớt, nhìn qua có lẽ là thánh thiện.

Cô dụi dụi mắt hỏi hắn:"Sao chị chưa ngủ? Chị đói bụng sao? Bối Bối có bánh mì ngọt, em đem cho chị nhé?"

"Không cần."

Bối Bối nắm tay hắn thì bị hắn hất ra, cơ bản hắn không thích ai đụng chạm vào hắn cả.

Cô em gái này của Dương Uyển Chi không hề tỏ ra tức giận, hơn nữa còn rất hiền lành. Mặc dù hắn đã tỏ thái độ không thích ra mặt, nhưng cô bé vẫn đem mẫu bánh mì ngọt mà mình có cho hắn.

La Mục Khải miễn cưỡng nhận lấy rồi đi về phòng.

*

Dương Uyển Chi ngồi trên một cái ghế có hình thù kỳ quái làm bằng đá, cách đó không xa là Bất Âm đang đứng xem sổ sách.

Cô muốn chuồn đi tìm hắn cứu cô khỏi đám văn kiện gì đó mà Bất Âm đưa tới, nhưng mà không có lý do nào nghe có vẻ hợp lý cả. Cô ngồi lâu như vậy, đọc cũng không hiểu cái gì. Trong này ngoài tiếng địa phương ra còn có tiếng nước ngoài, lúc này cô mới nhận ra là người chết cũng có người nước ngoài nữa cơ!

"Quỷ Vương đại nhân ngài có việc gì dặn dò?"

"Cô..." Dương Uyển Chi không biết nói cái gì nữa, cô đối với cái Địa Phủ này hoàn toàn xa lạ, không thân quen.

"Bất Âm nghe lệnh ngài, xin ngài hãy nói." Bất Âm cuối đầu cung kính.

Cô cũng không dám nhận cái cuối đầu này, tổn thọ ba đời nhà cô.

Cô đi ra ngoài, đỡ Bất Âm ngẩn đầu lên, sau đó khách sáo nói:"Cô xuống Dương gia đem Dương Uyển Chi xuống đây cho ta đi."

"Ngài..." Bất Âm trợn mắt nhìn cô.

Cô cũng rụt lưỡi lại không dám hó hé, bộ cô nói sai cái gì hay sao mà cổ phản ứng dữ vậy?

Bất Âm lại cuối đầu cung kính, cô ấy nói:"Bất Âm lập tức đi làm ngay."

Nói rồi cô ấy biến mất trong không khí, nhưng mà sao ngữ điệu của cô ấy có vẻ đang đay nghiến cô vậy. Mặc kệ đi, giải quyết chuyện trước mắt trước cái đã...

La Mục Khải được trở về Địa Phủ, về được căn phòng thân yêu của mình hắn cảm giác được sự thoải mái lan dần trong linh hồn của hắn.

"Bất Âm cô ra ngoài đi, ta có chuyện cần nói với Dương tiểu thư."

"Vâng."

Nữ nhân áo tím có vẻ giận dỗi bỏ đi.

Lúc này cô mới biến ra một đống sổ sách cho La Mục Khải xem, cô cầm quyền sổ gần nhất lên lật ra đưa đến trước mặt hắn.

Càm ràm hắn:"Ông xem nó thậm chí còn có hai ba loại ngôn ngữ, đây là cái văn kiện kiểu gì vậy?"

"Thì oan hồn đến từ nhiều đất nước mà."

"Ta đọc còn không hiểu nói gì là duyệt, ta không biết ông tự mà xem đi."

Cô chán nản nằm lên giường, cái Địa Phủ này sống còn mệt mỏi hơn ở Dương gia ấy. Quá nhiều quy tắc, quá nhiều công việc. Sao trước đó cô thấy La Mục Khải rất rãnh rỗi mà?

Hắn không mắng cô, không nói lời nào mà tập trung vào đám sổ sách bày biện trên giường. La Mục Khải ngồi một lúc liền cảm thấy cơ thể rất khó chịu, hắn lật cổ tay mình lên xem.

Quả nhiên là như hắn nghĩ.

"Dương Uyển Chi ta phải trở về Dương Gian."

"Cái gì chứ ông trốn việc hả?" Cô lập tức bật dậy, hắn đi rồi định bỏ cái đống hỗn tạp này cho ai?

La Mục Khải đưa cổ tay lên cho cô xem, phần da đã bị tróc ra một mãng, nó giống hệt như những cái xác chết bị thối rửa lâu ngày.

Cô cả kinh chạy lại cầm lấy tay mình lên xem, cô sợ hãi hỏi:"Tại sao cơ thể của tôi lại như vậy?"

"Dương Uyển Chi nếu cô và ta không đổi lại được thì cô sẽ chết. Phần âm của ta rất mạnh lất át cả phần dương của cô. Cho nên nếu như âm khí quá mạnh cơ thể sẽ tự động sinh ra phản ứng thối rữa, giòi bọ bâu vào như những cái xác chết."

"Vậy... Vậy phải làm sao đây, ông hứa... Hức hức... Ông hứa để cho tôi sống hơn năm mươi tuổi mà???"

Quỷ Vương đại nhân lại khóc rồi!!!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK