Đứng trước mặt cô là một linh hồn giống hệt cô, mà cô ấy chính là ma nữ không đầu đã năm lần bảy lượt giúp đỡ cô. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô ấy nói cô ấy chính là ba phần hồn của cô khiến cho Dương Uyển Chi hết sức kinh ngạc và nghi ngờ.
Theo quy tắc, mỗi một linh hồn đều có ba phần hồn, bảy phần vía mà Dương Uyển Chi lại bị tách ra. Ba phần hồn bị giam lại ở dưới tán cây Tử Đằng này đã mấy trăm năm rồi, chỉ có bảy phần vía là đi lên Dương Gian lịch kiếp. Thật ra tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ là một cái bẫy, mẹ của Dương Uyển Chi vẫn còn sống, bà ấy luôn muốn hồi sinh cha cô.
Quỷ Vương đời trước đối với bà tệ bạc như vậy nhưng bà vẫn rất yêu ông ấy, lúc biết La Mục Khải muốn xưng Vương thì bà đã đoán ra được kết quả. Bà ấy giả vờ chết cháy để muốn lấy lòng thương hại của Nguyệt Lão.
Ba phần hồn kể lại, năm xưa mẹ cô là tiên nữ ở trên trời, lúc ấy Quỷ Vương thích mẹ cô và Nguyệt Lão cũng đem lòng thương nhớ. Nhưng cuối cùng mẹ của Dương Uyển Chi chọn kết hôn với Quỷ Vương, cho nên để lại Nguyệt Lão ôm một mối tơ lòng. Lợi dụng tình cảm của Nguyệt Lão dành cho bà, nên bà mới cố ý giàn xếp để Nguyệt Lão cứu bà ra khỏi đám cháy và mai danh ẩn tích đồng ý ở bên cạnh Nguyệt Lão. Chủ yếu là muốn lợi dụng tiên pháp của ông se duyên cho cô và La Mục Khải, muốn cô làm điểm yếu của La Mục Khải về sau này.
Dương Uyển Chi lúc đó không đồng ý hợp tác hồi sinh cha của mình vì cô biết cha cô là một Quỷ Vương ác độc. Nên Quỷ Hậu mới giam ba phần hồn của cô dưới táng cây Tử Đằng, chỉ còn bảy phần vía để cho bà dễ dàng điều khiển. Ngọc Tụ Hồn cũng là do bà đẩy vào trong người Dương Uyển Chi, giúp cô duy trì âm khí, cũng là để cô hấp thụ âm khí để hồi sinh hồn phách của Quỷ Vương đời trước. Đến nay mọi việc gần như đã hoàn thành theo ý của bà ấy.
“Thế thì phải làm sao?” Dương Uyển Chi nôn nóng hỏi ba phần hồn của chính mình.
“Cái đứa bé mà mẹ cô ở dưới Dương Gian sinh ra chính là linh hồn của cha, bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng mọi việc. Cái thứ mà cô thấy đang ăn linh hồn chính là đứa trẻ ấy, nó sẽ ăn linh hồn hấp thụ âm khí và lớn lên rồi sẽ thành hình.” Nói tới đây sắc mặt của ba phần hồn bi ai, rồi hốt hoảng nói tiếp:“Không được đâu Uyển Chi, cô hãy đưa Ngọc Tụ Hồn cho La Mục Khải đi, chỉ có anh mới cứu Địa Phủ khỏi trận sinh linh đồ thán này thôi.”
Bảy phần vía nhìn ba phần hồn, cả hai cùng chung một ý nghĩ.
Sau đó ba phần hồn lại nói:“Uyển Chi tôi và cô là một, nếu cô tan biến tôi cũng sẽ tan biến. Tôi cam tâm, tôi không muốn nhìn thấy cái cảnh vòng luân hồi bị đảo lộn một lần nữa. Cô không biết đâu nó kinh khủng lắm, quỷ dữ nuốt chửng người trần mắt thịt, có những đứa trẻ vô tội bị nuốt sống ngay tại chỗ. Mặc dù biết đó là cha là mẹ, nhưng tôi không thể không ngăn bọn họ lại.”
“Nếu lấy Ngọc Tụ Hồn ra, chúng ta sẽ chết sao?” Bảy phần vía hỏi.
“Tôi bị phong ấn ở dưới tán cây này đã mấy trăm năm rồi, không có cách nào thoát ra được. Quỷ Hậu đã dùng tiên cốt của bà ấy để giam tôi lại, cho dù là thượng thần cũng không giải được đâu. Không có ba phần hồn, một khi cô ép Ngọc Tụ Hồn ra khỏi bảy phần vía thì lúc ấy đồng nghĩa với việc hồn phi phách tán. Cô cam lòng chứ?”
*
Dương Uyển Chi biết sự việc đi tới nước này, cô không thể lựa chọn khác đi. Nếu cô chọn hồn phi phách tán, có nghĩa là sau này sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy La Mục Khải nữa.
Cô không nỡ!
Nhưng làm gì có cách nào khác chứ! Sẽ có lúc cô phải lựa chọn giữa tình yêu và chúng sinh, nhưng tại sao cô lại nuối tiếc tới vậy.
Dương Uyển Chi đặc biệt nấu cho hắn một bát canh, cô biết hắn sẽ không cần ăn những thứ này để sống đâu, hắn chỉ cần hít âm khí là được đấy mà. Chỉ là bát canh hôm nay có chút đặc biệt hơn bình thường.
Cô gõ cửa phòng La Mục Khải, rồi đẩy cửa đi vào. Hắn nắm ở trên giường, sắc mặt xanh xao khó coi. Cô mới đi lại đỡ hắn ngồi dậy, trông hắn yếu ớt lắm.
“Bệnh nặng như vậy, anh còn nói là không sao, gạt trẻ con hả?”
“Tôi không sao thật mà, ngủ một giấc là khoẻ.”
Hắn dịu dàng nắm tay cô.
Dương Uyển Chi đẩy chén canh tới trước mặt hắn, cô nói:“Ở Dương Gian có tục, bệnh mà ăn canh sẽ nhanh khỏi, nên em nấu cho anh.”
“Tốt vậy sao, để tôi thử.”
La Mục Khải gượng dậy để ăn canh, cô nhìn hắn thật lâu, hốc mắt cay xè. Cô sẽ cố gắng ghi nhớ hình ảnh này thật kỹ, cho tới lúc hồn phi phách tán.
Hắn ăn hết bát canh do cô nấu, sau đó nhoẻn miệng cười khen ngợi cô nấu ngon. Người đàn ông này đúng là dẻo miệng, hy vọng năm tháng sau này hắn sẽ tìm được một cô gái bầu bạn với hắn ngày đêm…
Vào một hôm nọ, Bất Âm tới tìm Dương Uyển Chi. Cô nghe nói La Mục Khải đã chọn Quan tầng thứ mười tám để gả Bất Âm đi, thật ra cô luôn muốn hắn suy xét lại, cô biết Bất Âm yêu hắn. Trước khi có sự xuất hiện của cô, Bất Âm đã chăm sóc cho hẳn những hai nghìn năm một cách rất chu đáo, và tận tâm.
Lần đầu tiên cô thấy huyết lệ rơi từ trong mắt của cô gái ấy, Bất Âm nắm tay cô quỳ xuống vứt hết tự tôn mà cầu xin:“Dương Uyển Chi tôi cầu xin cô, làm ơn hãy đưa ngài ấy Ngọc Tụ Hồn đi. Ngài ấy thật sự không gượng nổi nữa rồi.”
“Bất Âm cô về đi.” Dương Uyển Chi không muốn nói quá nhiều về việc Ngọc Tụ Hồn vì xung quanh cô thật thật giả giả, cô chẳng còn lòng tin vào ai nữa…
Bất Âm khóc rất thảm, cô ấy níu tay cô đến mức cô phát đau, miệng liên tục cầu xin cô hãy cứu La Mục Khải.
Cô ấy còn nói:“Vốn dĩ ngài ấy biết cô là Mạnh Bà từ lâu rồi, Ngọc Tụ Hồn ở trong người cô ngài ấy cũng biết rõ. Vậy mà ngài ấy lại cố tình nói lời cay đắng để cô ghét ngài ấy. Quỷ Vương đại nhân từ bỏ Ngọc Tụ Hồn mà ngài ấy mong ước bấy lâu chỉ để giữ điều tốt đẹp trong tình yêu của hai người. Ngài ấy không muốn cô nghĩ ngài ấy lợi dụng cô. Dương Uyển Chi cô cứu ngài ấy đi, cô cho ngài ấy mượn cũng được để ngài ấy dưỡng thương. Tôi tin là Quỷ Vương sẽ không chiếm đoạt nó của cô đâu, cô phải tin ngài ấy.”
Thì ra là vậy, thì ra La Mục Khải đã biết rõ. Cũng có thể hắn đã biết cô chỉ có bảy vía nên mới không lấy Ngọc Tụ Hồn trong người cô ra, hắn âm thầm làm mọi chuyện vì cô mà không sợ cô sẽ đối xử tệ với hắn. Cũng may, cô chưa từng ghét hắn!
“Quỷ Vương đại nhân là con trai của Thiên Đế, năm đó vì thấy Địa Phủ lâm vào tình cảnh sinh linh đồ tháng mà cha của cô lúc ấy lại ham mê sắc dục không màn chính sự. Ngài ấy mới tự hủy đi tiên cốt của mình, để nhập ma đạo, mong muốn của ngài ấy là muốn Địa Phủ quay lại trật tự ban đầu. Cô nghĩ xem ngài ấy đối với Địa Phủ tốt như vậy, chẳng lẽ còn không xứng đáng ngồi lên chiếc ghế Quỷ Vương hay sao?” Bất Âm lau nước mắt, kể lại mọi chuyện năm xưa. Vì cô không cần bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ cần cứu được La Mục Khải mà thôi.
“Bây giờ ngài ấy mang trong người Ma Cốt lại bị một đạo Thiên Lôi kia đánh trọng thương, chỉ có Ngọc Tụ Hồn mới giúp được ngài ấy hồi phục. Thiên Đế cũng không có cách, cô cũng biết tiên và ma khác biệt mà. Dương Uyển Chi chẳng lẽ cô chưa từng yêu ngài ấy dù chỉ một chút nào sao? Cô muốn nhìn ngài ấy chết đi hay sao?”
Dương Uyển Chi vuốt tóc Bất Âm, cô mỉm cười nói:“Cô đừng lo La Mục Khải sẽ không chết đâu.”
“Ý của cô là sao?” Bất Âm nắm tay cô hỏi.
“Ta mệt rồi, cô về đi.”
Nói rồi Dương Uyển Chi phất tay, Bất Âm bị đuổi ra ngoài và đóng cửa. Cho dù cô ta có đập cửa cỡ nào, Dương Uyển Chi cũng không quan tâm đến…
*
Trong căn nhà hoang trên núi S, Lý Huệ mặc bộ đồ màu đỏ dùng những lá bùa dán quanh thi thể một đứa bé trai đang nằm bất động.
Thi thể tím tái, lạnh lẽo nhìn qua rất đáng thương. Phía xa xa là hai vợ chồng nhà họ Hạ, cả hai sợ hãi nhìn theo từng hành động của Lý Huệ. Bà múa may quay cuồng, đem máu chó mực tưới đầy thi thể của bé trai kia.
Bỗng…
Đứa bé vốn đã chết kia ngồi bật dậy, đôi mắt nó mở ra trừng lớn màu đỏ lự rồi nhìn về phía hai vợ chồng nhà họ Hạ nhoẻn miệng cười.
“Cha mẹ, con trở lại rồi đây!”
Thanh âm này lạnh lẽo, khàn đặc như ở sâu dưới địa ngục. Người phụ nữ run rẩy lắc đầu níu tay người chồng, còn người đàn ông cũng sợ đến mức xanh méc mặt mày.
Lý Huệ ngừng động tác lắc chuông đồng, bà ấy sờ lên mặt đứa bé trai sau đó mỉm cười nói:“Con trai của ta.”
Đứa bé trai kia từ trong miệng mọc ra hai cái răng nanh dài hoắm, nó ngoạm một cái ngay cổ của Lý Huệ. Bà mở to mắt, không nói được một lời nào rồi theo đám khói đen tan biến. Đứa bé ấy từ từ lớn hơn so với kích thước ban đầu, rồi nó nghẹo cái đầu quay ra phía sau nhìn đôi vợ chồng đang run rẩy nở một nụ cười lên tới tận mang tai.
“Nó… Nó không phải Hạ Lan… Nó không phải!” Người vợ mấp mấy đôi môi, lùi ra phía sau.
Đứa bé trai ấy bước xuống bàn tế, chuyện kỳ lạ là một đứa nhỏ mới có hai ngày tuổi lại có thể bước đi một cách cứng cáp như là người trưởng thành. Nó đi tới trước mặt đội vợ chồng họ Hạ, nắm tay người chồng lạnh lẽo nói:“Cha mẹ, con đói rồi hay cho con ăn đi. Hạ Lan đói rồi, cha mẹ!”
Danh Sách Chương: