• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Thành đóng cửa trở lại phòng, anh đi tới giường túm lấy cổ của nữ quỷ, nghiến răng nói:"Đừng có giở trò sau lưng tao, nghe rõ chưa?"

"Người ta chỉ vì ghen thôi. A Thành em sai rồi đừng có giận nữa nha."

Nữ quỷ sờ soạng cánh tay rắn chắc của anh. Sau đó không kiên dè gì mà hôn lên môi anh.

Dung Thành nới lỏng tay, anh ôm lấy eo của nữ quỷ cùng cô ta hôn môi.

Môi lưỡi dây dưa quấn quít một lúc, anh dùng tay đè đầu của cô ta hướng xuống hạ bộ của mình. Nữ quỷ hiểu ý liền giúp anh dùng miệng để thoả mãn.

Anh ngửa cổ, bật ra tiếng rên rỉ, đôi mắt nhắm hờ tận hưởng khoái cảm mà cô ta mang đến...

Trời rạng sáng, nữ quỷ nằm trong lồng ngực của Dung Thành. Cô hôn lên lồng ngực của anh, thè lưỡi **** *** hai *** *** *** trước ngực. Cô cong khoé môi nhìn anh tà mị hỏi:"Có thích không A Thành?"

"Ngoan, đi đi. Uyển Chi sắp thức dậy rồi."

"Uyển Chi, Uyển Chi anh lúc nào cũng chỉ để ý tới cô ta thôi." Nữ quỷ nũng nịu trách móc.

Dung Thành choàng vai ôm nữ quỷ, cô ta lạnh ngắt chẳng có chút hơi ấm nào. Anh nói:"Nghe lời thì mới được yêu, biết không hả Hiểu Huyên?"

"Biết rồi ạ."

Nữ quỷ mặc dù không cam tâm nhưng cũng ngoan ngoãn biến mất.

*

Dương Uyển Chi thức giấc, cô ra ngoài thì đã không còn Dung Thành ở trong nhà rồi. Có lẽ là anh đi đánh cá chăng?

Cô nhìn vào cửa phòng mở toang của anh, đôi chân vì hiếu kì mà từng bước đi vào bên trong. Nhìn gian phòng hết sức bình thường, cô mới tự trách mình đa nghi, anh là một người tốt!

Dương Uyển Chi định đi ra ngoài, nhưng đi được vài bước sàn nhà lại phát ra một tiếng kêu rất kì lạ. Cụ thể hơn là tiếng gỗ bị gãy còn có tiếng rơi của một vật gì đó chạm xuống đất.

Cô nhìn xuống chân mình, trong đầu không khỏi suy nghĩ vài điều. Cô nằm xuống áp tai lên sàn gỗ, rồi dùng tay gõ lên đó, nếu như cô đoán không nhầm thì ở dưới này có một tầng hầm?

"Dương tiểu thư!"

Cô giật bắn mình lập tức đứng thẳng lên, nhìn thấy ma nữ không đầu cô mới thở ra một hơi. Vừa rồi cô ta gọi mà cô cứ tưởng là Dung Thành trở về, doạ cô sợ một phen.

"Dương tiểu thư tôi tìm cô mãi."

Ma nữ không đầu nói.

Dương Uyển Chi đi ra ngoài, cô sợ lát nữa anh về đột xuất thì không biết giải thích như thế nào.

"Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?" Cô hỏi lại, theo như cô biết thì ma nữ này là một linh hồn tốt bụng, cô ấy đã giúp cô vài lần rồi mà.

Ma nữ không đầu đi theo sau cô, cổ nói:"Mẹ của cô ở nhà bị cha cô đánh thảm lắm, cô không trở về sao?"

"Cái gì cơ?"

Chuyện này cô cũng không nghĩ đến nên vô cùng ngạc nhiên.

Ma nữ không đầu kể mẹ của cô vì chuyện cô bỏ trốn mà bị Dương lão gia trách xuống, nói bà ấy không biết dạy con nên mới sinh ra cái thứ nghiệt chủng như cô.

Cô nghe xong thì tức lắm, rõ ràng ông ta mới là kẻ không hiểu chuyện. Làm gì có ai gả con gái mình cho người đã chết chứ?

"Dương tiểu thư cô về nhà đi, chỗ này xung quanh toàn là âm khí." Ma nữ không đầu nhắc nhở.

Đúng lúc này Dung Thành trở về, anh đem cá về cười với cô nói:"Hôm nay bắt được nhiều cá lắm Uyển Chi."

"Vậy... Vậy sao?"

Ma nữ không đầu biến mất, dù gì có anh cô cũng không có nói chuyện được.

Cả ngày hôm nay cô đều nghĩ tới chuyện mà ma nữ không đầu nói, cô có nên về không, nếu như không về thì mẹ cô sẽ bị Dương lão gia hành chết đó. Còn nếu như cô về... Cô sẽ chết!

Cô vò đầu bức tóc, đúng là khó lựa chọn quá đi...

"Ôi trời ơi ông Quỷ Vương làm tôi hết hồn."

La Mục Khải từ đâu bất thình lình xuất hiện doạ cho cô giật cả mình.

Hắn nhìn cô nghiền ngẫm mà không nói bất cứ thứ gì.

Cô cũng nhìn hắn, trong không khí có thể ngửi ra được mùi rượu thoang thoảng phát ra từ cơ thể hắn. Nếu như cô đoán không lầm thì La Mục Khải đang ở trạng thái say rượu.

Dương Uyển Chi rít một hơi, đi tới gần hắn ngửi ngửi rồi nhăn mặt che mũi nói:"Hoá ra làm Quỷ cũng có thể uống rượu ha."

"Ta không phải Quỷ." Hắn ngà ngà say đáp.

"Ha, ông không phải Quỷ chẳng lẽ là tôi?"

La Mục Khải chẳng quan tâm tới cái miệng nhỏ của cô đang hoạt động, cô nói cái gì hắn cũng không thèm nghe. Hắn tiến tới hai bước trực tiếp vòng bàn tay lạnh ngắt của hắn ra sau gáy cô rồi cuối xuống hôn môi.

Dương Uyển Chi trợn mắt nhìn gương mặt cỡ đại của La Mục Khải. Còn hắn thì nhắm tịt mắt, đôi môi ướt át không ngừng cuốn lấy chiếc lưỡi cứng đờ của cô.

Lần đầu tiên bị người khác giới hôn, cái cảm giác tim đập mạnh còn hơn cả khi gặp ma. Còn nữa, cô có cảm giác hắn đang hút lấy cô, giống như một cái nam châm muốn hút cô hoà vào hắn vậy.

Dương Uyển Chi đặt tay lên ngực hắn đẩy ra, rồi một luồng sáng phát ra giữa hai người...



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK