"Nào... máu ngon... he he máu này mới ngon! Cha đã ch.ết rồi, máu người ch.ết chẳng ngon chút nào!"
Tiểu quỷ đã ấn đầu trâm vào cổ tay cô, nó đang ngoác miệng cười đến mang tai thì bất ngờ...
Cạch... cạch...
Bên ngoài có bóng người chầm chậm tiến tới....
Khao Miêu đã chốt cửa bên trong, bóng người nọ mở cửa không được liền một cước đạp bay cửa xông vào.
"Miêu... Miêu à... bé Miêu..."
A Phủ cầm trên tay vò rượu loạng choạng đi vào, khuôn mặt cậu đỏ ửng, hình như đã uống say. Cái mặt nạ đã bị cậu giật ra quăng đi đâu không biết, để lộ vết sẹo đỏ lừ sưng tấy lên trông phát khiếp như ác quỷ.
Tiểu quỷ trông thấy sợ quá muốn chạy.
"Choang" vò rượu bị A Phủ ném xuống đất vỡ tan tành, tiểu quỷ càng sợ hơn bay thẳng đi mất, không dám ngoảnh đầu lại.
Khao Miêu bừng tỉnh khỏi khung cảnh ký ức, thấy cây trâm rơi lăn lóc, suýt nữa nó đã đâm vào cổ tay làm cô bị thương.
"Ra ngoài, tôi đã nói không cho cậu bước vào phòng tôi mà!"
Cô bất lực đỡ A Phủ, tuy nói ra miệng những lời vô tình nhưng trái tim có một dòng nước ấm chảy qua. Tuy say ngoắc cần câu nhưng nhờ cậu mà cô mới đuổi được tiểu quỷ đi.
"Bé Miêu... Miêu à... ha ha ha..."
A Phủ đổ gục lên người Khao Miêu, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu uống say nói nhảm. Cậu chưa bao giờ để mình rơi vào tình cảnh uống rượu quên sự đời, cô bặm môi băn khoăn, chuyện cô giận cậu làm cậu đả kích như vậy ư?
"Cậu say rồi! Nào dậy đi tôi dìu cậu về phòng!"
"Trời ơi nặng quá! Người đâu, đỡ vương gia về phòng!"
Khao Miêu la lên gọi người, liền bị A Phủ dùng môi chặn lại.
"Tại sao phải đi đâu? Tôi ngủ đây không được sao?"
Cô đỡ trán, phải vương phủ này là của cậu, cậu thích ngủ đâu thì ngủ. Cậu tỉnh táo thì cô còn giận dỗi không cho cậu vào ngủ cùng, giờ cậu say rồi ăn nói ngang ngược, cô không cãi được cậu.
"Bé Miêu! Cho tôi ngủ đây đi! Tôi không thể sống thiếu em được! Tôi yêu em như cái vò yêu rượu, em nhìn đi! Rượu đã hết rồi, vò không thể sống thiếu rượu, trái tim tôi đã tan vỡ như cái vò này rồi..."
A Phủ la hét càng lúc càng lớn, khiến người hầu ùn ùn kéo đến xem có chuyện gì.
"Mợ... mợ ơi, một mình mợ có đỡ được cậu lên giường không? Chúng em vào sợ cậu cho mỗi đứa một đấm quá..."
Con Đậu đứng khép nép hỏi, Khao Miêu đỏ chín mặt. Cửa phòng đã bị A Phủ đạp cho rụng rơi ra luôn, phòng cô đang thông thống mặc cho đám người hầu nấp hai bên hóng chuyện. Những lời vừa nãy A Phủ la lớn ai cũng nghe thấy, có mấy đứa hầu đã không nhịn được che miệng lén cười.
"Còn đứng đó nhìn, phòng này cửa hỏng sao mà ngủ đây được! Dìu vương gia sang phòng ngài, ta sang phòng Bờm ngủ tạm đêm nay."
Khao Miêu ngượng chín mặt kêu lên, còn A Phủ la đã đời rồi nằm đè lên cô ngủ ngon lành. Khao Miêu thở hết hơi vẫn không tài nào đẩy nổi cậu ra. Lúc này trong đầu cô tự nhiên loé lên một ý nghĩ.
A Phủ khi say mất ý thức cũng giống như khi bị trúng phép xuất hồn, cậu chỉ nằm ngủ yên, không có làm gì người bên cạnh. Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, cậu không làm gì thì cái thai của Lan La ở đâu ra chứ?
"Mợ ơi, cậu ôm mợ chặt quá không chịu thả ra. Hay là... mợ đi cùng cậu sang phòng cậu ngủ luôn nha? Có sao đâu mà..."
Khao Miêu xấu hổ muốn ch.ết, tức quá không nhịn được nhéo tai người nào đó đang say ngất ngư, nghiến răng nói: "Cậu cố ý có phải không?"
A Phủ không trả lời, mắt nhắm nghiền nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cô suốt một đường về phòng. Nguyên một đêm cô không ngủ được, cô nằm trong lòng cậu lẩm bẩm hỏi:
"Có phải tôi quá đáng không? Có phải tôi trách lầm cậu không? Nhưng sự thật Lan La đã có thai với cậu, A Phủ, cho tôi một lý do để tha lỗi cho cậu đi."
Trái ngược với cô, A Phủ được ôm cô ngủ sau một tháng trời ngủ một mình, cậu ngủ ngon lành thẳng đến sáng. Khao Miêu uể oải mở đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, thấy cậu nằm cạnh cười tủm tỉm, khuôn mặt sáng láng đầy sức sống.
Vết sẹo trên mặt, người khác nhìn thấy sợ nhưng cô đã nhìn rất quen. Mỗi khi thấy nó cô còn thấy thương cậu hơn, mỗi khi trái gió trở trời vết sẹo này sưng tấy lên rất đau.
"Thả ra tôi về, đêm qua cậu quậy đủ rồi đấy."
A Phủ không trả lời, càng ôm cô chặt hơn. Cậu tiếc nuối hít hà mùi hương trên tóc cô, một tháng nay vì chuyện cái thai của Lan La mà cô xa lánh cậu, cậu rất buồn.
Bỗng A Phủ khựng lại, cậu cầm lọn tóc sau gáy cô đưa lên mũi ngửi lại một lần nữa.
"Bé Miêu, mấy ngày rồi không gội đầu hả?"
Nghe cậu hỏi cô nổi giận phừng phừng: "Cậu có ý gì? Tôi vừa mới gội đầu hôm qua!"
A Phủ ngừng cười không trêu Khao Miêu nữa, khuôn mặt cậu trầm ngâm vì cậu nhận ra mùi này giống với mùi hôi thối mà cậu ngửi thấy trong góc nhà.
Danh Sách Chương: