“Két két” cửa phòng đột nhiên chầm chậm mở ra. Khao Miêu nghĩ là gió thổi nên đứng dậy đi đóng cửa, ra đến cửa rồi cô mới lạnh người nhớ ra, cửa phòng này đâu có hướng ra ngoài trời, sao có thể bị gió thổi được?
Nhưng lúc này mới nhớ ra thì cũng đã muộn.
Một cánh cửa của phòng khác gần đó cũng đang mở he hé, thoang thoảng mùi nhang khói từ trong đó bay ra, là phòng thờ. Chủ nhà này là Trần Long, đêm rồi anh ta còn làm gì ở phòng thờ chứ?
Thằng Bờm lật người ngọ nguậy, cô bèn quay vào dỗ nó ngủ tiếp rồi quyết định qua đó nhắc anh ta đi ngủ, đừng có làm ồn đến thằng bé. Bàn tay cô vừa đặt lên cánh cửa, lập tức từ bên trong có một lực hút cô vào, mắt và miệng bị cái gì bịt kín, không nhìn thấy gì cũng chẳng thể nào kêu la…
“Về nhà.”
Câu nói ngắn ngủn chỉ hai chữ nhưng lại làm từng sợi lông tơ trên người Khao Miêu dựng đứng cả lên. Mấy ngày nay không nghe thấy giọng nói này, không ngờ cô lại gặp A Phủ trong tình cảnh này. Chết cô rồi, cô đang ở trong nhà một người đàn ông khác không phải cậu, lại còn bị cậu bắt được!
Bàn tay đang bịt miệng cô chuyển sang đặt lên cổ, lực bóp ngày càng lớn, như thể muốn siết cho cổ của cô nát vụn.
Tuy cô chẳng có ý gì với Trần Long, nhưng đáy lòng vẫn thấy mình có lỗi với A Phủ. Miệng cô ú ớ, yếu ớt nói không nên câu:
“A… A Phủ, xin cậu bớt giận… tôi… không phản bội cậu… tôi… bị bắt đến đây…”
Ở cạnh A Phủ cũng được một thời gian, cô nhận ra tính cậu nếu đã yêu thương thì sẽ cưng chiều hết mực, còn nếu đã thù hận thì sẽ hành hạ vô cùng tàn nhẫn. A Phủ lúc này chẳng có chút gì dịu dàng với cô, cậu bây giờ chỉ là một cái bóng đen sì, bàn tay lạnh như băng, siết chặt lấy cổ cô mãi.
Khao Miêu ngỡ mình sắp chết vì tắc thở thì đôi bàn tay lạnh ngắt đột nhiên buông ra. Cô chưa kịp hít thở mấy cái thì đôi bàn tay đó đã chuyển sang bóp chặt hai vai cô. Cô đau đến bật khóc, hai bàn tay như hai gọng kìm, tóm chặt lấy đôi vai mảnh khảnh.
“Bạch” một tiếng, cổ cô từ từ chảy những vệt máu thật dài…
A Phủ đang hoá điên, như cương thi ra sức cắn vào cổ của cô, máu tong tong chảy ra mãi không ngừng. Đến khi Khao Miêu kiệt sức lả ra hôn mê, trông mặt cô trắng bệch không khác gì một cái xác, cậu mới buông cô ra.
Đây là trừng phạt.
Hà phủ sáng hôm sau.
Bà lớn tỉnh dậy, không thấy kẻ hầu người hạ chờ sẵn thì bực mình bước ra cửa: “Chúng mày chết đâu hết rồi?”
Chẳng có ai thưa, nhưng bà lại thấy một người nằm sõng soài ngay trước cửa, toàn thân bê bết máu, mái tóc đen dài phủ hết nửa khuôn mặt. Tuy vậy nhưng nhìn nửa khuôn mặt tinh xảo mà bà ghét cay ghét đắng, lập tức nhận ra là ai, bà kinh hoàng hét lên một tiếng: “Con Khao Miêu!”
Nó… nó chết rồi sao? Sao lại nằm chết trước cửa phòng bà thế này?
Ban đầu bà sợ hãi lùi lại mấy bước, nhưng vì đã g.iết không ít người nên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Bà bước đến gần, kiểm tra hơi thở, thấy Khao Miêu vẫn còn thở yếu ớt.
Hừ, con này không thể sống! Bà chạy khắp viện tìm người hầu, phát hiện đứa nào cũng lăn ra ngất xỉu hết một lượt với nhau.
“Mày! Dậy ngay cho bà! Con Khao Miêu chết rồi, lập tức đem đi chôn cho tao!”
Bọn người hầu ngơ ngác tỉnh dậy, còn chưa hết ngạc nhiên sao mợ cả mất tích một ngày lại đột nhiên nằm ở đây, thì ngoài cửa viện đã có tiếng láo nháo. Thì ra là người bên viện cậu út hớt hải chạy qua, khóc lóc giàn giụa:
“Bà ơi! Cậu út bị ma nhập rồi!”
“Cậu cứ giật đùng đùng, mắt thì đỏ ngầu! Khoẻ như ba bò chín trâu, chúng con không tài nào ngăn lại nổi! Cậu sắp tự cắt… cắt mất rồi bà ơi…”
“Cắt, cắt cái gì hả?”
Bà lớn bỏ Khao Miêu lại, chạy vội đến viện cậu út. Nhưng không kịp, đập vào mắt bà là cảnh tượng cậu út nằm vật vã dưới đất, mắt long sòng sọc, miệng thì méo xẹo sang một bên. Đũng quần cậu một màu đỏ gay mắt, mùi tanh nồng của máu cùng với một mùi khai khai bốc lên làm người hầu sợ hãi chạy trốn hết.
Cách đó không xa là một cục đo đỏ rơi lăn lóc, cậu út đã bị vong nào nhập tự cắt phăng đi cái đó của mình…
“Không, không thể nào!”
Bà lớn quỳ sụp xuống, vừa nâng cậu út vừa gào lên. Nhất định là thằng A Phủ đã biết chuyện, nổi điên lên cắt mất cái “của quý” của thằng út rồi!
Nghiệp của bà hai thằng con phải gánh, bây giờ thằng hai thì lúc tỉnh lúc mê, người như con cá khô sống dật dẹo ngày này sang ngày khác. Thằng út thì bị cắt mất “của quý”, nhà họ Hà này chẳng lẽ sẽ tuyệt tử tuyệt tôn sao?
Thật ra nếu bà chịu bỏ tính ghen tuông, để cho Hà lão gia cưới thêm vợ bé, hoặc năm xưa không độc ác hại chết mẹ con A Phủ, thì giờ phút này nhà họ Hà đã con cháu đề huề, ngày càng thịnh vượng.
Danh Sách Chương: