Bà không dám bạc đãi Khao Miêu nữa, run rẩy nói với mấy đứa hầu: “Mau… mau đưa mợ cả chúng mày về viện chăm sóc cho thật tử tế…”
Đêm qua lão Tự bắt được Khao Miêu giao cho bà lớn xong thì lại quay vào tìm cái hũ đựng sọ của mẹ A Phủ. Quả nhiên, lão đào tung hai gốc nhài lên mà chẳng thấy cái gì, nó đã bị ai đó đào lên! Lão lục tung hết viện A Phủ lên nhưng cũng không tìm thấy. Tính Khao Miêu cẩn thận, cô đã chôn cái hũ ở một nơi khác từ chiều.
“Mợ về rồi, đúng là mợ rồi!”
Con Đậu cùng đám người hầu thấy cô về thì khóc như mưa. Đang yên đang lành đêm qua mợ mất tích, bà lớn hăm doạ nếu không tìm được người, thì bà sẽ đem chúng nó đi bán hết.
Mãi một lúc lâu sau Khao Miêu mới yếu ớt mở mắt ra, cô thều thào nói: “A Phủ, tha cho tôi, tôi không cố ý mà…”
Con Đậu vừa định nâng chén nước cho cô uống thì nghi ngờ khẽ hỏi:
“Mợ ơi! Mợ nói gì vậy? Cậu… cậu đánh mợ sao?”
Cô nhận ra mình đã về nhà, lau vội hai hàng nước mắt lăn dài, quay mặt đi.
“Không có, em ra ngoài đi, mợ muốn ở một mình.”
Con Đậu lo muốn chết nhưng không dám cãi, nó nghĩ tới nghĩ lui, rồi chạy đi thắp hương cho A Phủ. Mợ cứ chối, nhưng nhìn biểu hiện kia là biết cậu mợ cãi nhau. Đối với mợ cậu còn nhẹ tay rồi, tám cô trước cậu đâu để cho họ sống đến hôm sau đâu.
Nó cắm nhang vào bát, vừa mới chắp tay còn chưa kịp khấn, thì mấy cây nhang đã tắt ngúm rồi vũn ra nát như bột! Con Đậu mặt cắt không còn một giọt máu, nó quỳ sụp xuống đập đầu lạy lia lịa:
“Cậu… xin cậu bớt giận! Cậu sống khôn thác thiêng, rốt cuộc mợ đã làm cái gì không phải, xin cậu cho mợ cơ hội sửa sai được không?”
Ở cạnh Khao Miêu bấy lâu nay, nó tin tưởng con người cô, không thể nghĩ ra cô có thể làm cái gì chọc cậu nó tức giận như thế. Cậu mà doạ chết mợ như tám cô trước, nó không tin sẽ tìm được người thứ hai tốt hơn đâu.
“Két két” cánh cửa phòng Khao Miêu chầm chậm mở ra. Cô đang nằm trên giường quay mặt vào trong, nghe tiếng động liền ngoảnh ra, đôi mắt thâm tím vì khóc quá nhiều. Cô ân hận vì khiến A Phủ hiểu lầm, cũng ân hận vì chưa kịp chào tạm biệt con cô câu nào mà đã đi mất…
“Đậu đấy à, mợ đã nói đừng vào, để mợ một mình cơ mà.”
Con Đậu với khuôn mặt ngờ vực đi thẳng vào, đây là lần đầu tiên nó dám cãi lời cô: “Mợ nói thật đi, mợ đã làm gì, khiến cậu tức giận như vậy?”
Trước giờ cậu chiều mợ như thế, để xảy ra cớ sự này, mợ nhất định đã làm chuyện gì rất nghiêm trọng. Nó đứng giữa hai người, rất khó xử. Phải biết là chuyện gì nó mới giúp cậu mợ hàn gắn được.
Khao Miêu nghiến chặt răng nhất định không nói. Cô nghĩ con Đậu vốn là người hầu của A Phủ chứ không phải của cô, nó sẽ đứng về phía cậu. Có con riêng bên ngoài, chuyện liên quan đến tiết hạnh người vợ. Chuyện này lộ ra, người vợ sẽ bị dìm lồng heo thả sông mất. Cô đúng là oan Thị Kính mà.
Không, cô vốn không làm gì sai, không cớ gì phải chịu đựng nỗi oan ức này cả!
Cô sẽ nói chuyện thẳng thắn với A Phủ. Nếu cậu hiểu cho cô, cô sẽ là người vợ hiền thảo sống bên cậu hết đời này. Nếu cậu cũng như bao người của thời này, không hiểu cho cô, lấy mạng cô giống như tám cô vợ trước, thì cũng đành chịu thôi…
Màn đêm buông xuống, cô pha một ấm trà ngon, thưởng cho tất cả người hầu trong viện. Trong trà có hạ thuốc ngủ, chờ cho người hầu ngủ say hết, cô lững thững bước ra khỏi phòng như một con rối vô hồn. Cô lang thang đi khắp nơi trong viện, xem có gặp được A Phủ. Nhưng vô ích, cậu cỏ vẻ giận cô lắm.
Khao Miêu đi một lượt quanh viện, lại tiếp tục ra khỏi viện đi khắp nơi trong phủ. Chẳng thấy A Phủ đâu, nhưng cô lại kinh ngạc nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu, thân thể gần như trong suốt. Đôi mắt đen như hai cái hầm cứ nhìn vào cô, miệng ngoác rộng đến tận mang tai. Là vong nhi dưới tầng hầm đây mà!
Vong nhi thoát được ra ngoài vì bà lớn cùng lão Tự cố tình để nó ra. Nguyên do là hôm đó bà xuống hầm, vong nhi nhào qua vui mừng hỏi “Dì Miêu đấy à?”, lộ ra chuyện cô từng xuống đây.
Thả vong nhi ra, nó sẽ thay bà ám theo Khao Miêu. Bà không g.iết được cô, vậy thì để nó thay bà làm việc đó!
“Dì đi đâu vậy? Lâu quá không thấy đến gặp con vậy? Dì quên con rồi hả? Hả, hả?”
Từng chữ “hả, hả” phát ra, đôi mắt đen hun hút của nó lại ộc ra từng hàng máu. Khao Miêu lo lắng, mới có thế thôi nó đã phát điên đến mức này rồi! Nếu để nó biết cô có một đứa con ruột là thằng Bờm, thương thằng Bờm hơn nó, có lẽ nó sẽ g.iết cả hai mẹ con cô mất!
Cô đành nhẹ giọng trấn an vong nhi: “Sao dì có thể quên con được chứ? Là bà lớn canh phòng ghê quá, dì đâu có vào được đâu?”
Danh Sách Chương: