"Ch.ết, ch.ết rồi... chết mất rồi..."
Những cái đầu nhỏ lố nhố nhô ra từ trong bóng tối, chúng lầm bầm với nhau rồi kéo nhau bay là là đi tìm hai thầy trò Khao Miêu để gi.ết.
"Sư... sư phụ... con... không thể... đi nổi nữa..."
Khao Miêu thấy thân thể mình tê bì không thể đứng vững nổi nữa, cô ngã khuỵ xuống như con diều đứt dây. Đoàn Nghị tái mặt, thuốc này quả nhiên tác dụng quá mạnh.
Cậu đỡ Khao Miêu dậy toan cõng lên chạy tiếp, lại ngửi thấy mùi tanh nồng của máu dâng lên. Dưới ánh trăng lờ mờ, Đoàn Nghị điếng người phát hiện những dòng máu đỏ tươi đang chảy trên chân cô, chảy dọc từ đũng quần thấm đẫm cả một mảng vải.
"A Phủ... em nợ cậu lời xin lỗi... Bờm à, mẹ xin lỗi..."
Khao Miêu nhắm mắt lại, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng. Cô mơ thấy chiến trường đẫm máu, mơ thấy A Phủ mải miết tìm cô mà lục tìm không sót một bụi cây, khe suối nào, vì thế mà trúng phải mai phục của quân địch, trên người cậu máu ào ào tuôn ra rất nhiều, rất nhiều...
"Miêu, tỉnh lại đi... phải làm sao bây giờ..."
Đoàn Nghị không giấu nổi sự hốt hoảng, bàn tay cậu đã ướt đẫm máu của Khao Miêu. Không còn cách nào khác, Đoàn Nghị cắn răng cõng cô lên, thở hồng hộc dốc hết sức mình mà chạy. Thuốc này tác dụng mạnh, cơ thể hư nhược như cô ba hẳn đã ch.ết rồi, còn người khoẻ mạnh như Khao Miêu, chỉ chống đỡ được ba bốn canh giờ nữa thôi.
Quá thời gian đó mà không được uống thuốc, cô sẽ mất máu mà ch.ết.
Đoàn Nghị cắm đầu cắm cổ mà chạy, sau lưng cậu là máu của Khao Miêu, "tong tong" chảy từng giọt kéo thành hàng dài. Khuôn mặt cô trắng bệch gối lên lưng cậu, đôi môi tái nhợt thì thào, lẩm bẩm:
"Đừng... đừng mà... đừng ch.ết mà... A... Phủ..."
Trái tim Đoàn Nghị đau như có ngàn cây kim sắc nhọn cứa vào, nhưng chỉ có thể nghiến răng chạy tiếp.
"Soạt soạt" bụi cây ven đường rung rinh, trong bóng đêm mờ ảo những cặp mắt sắc lạnh dõi theo bóng hai thầy trò chạy vụt qua.
"Đây rồi, tìm thấy rồi!"
Hàm răng trắng ởn nhe ra cười đểu giả trong bụi cây, Trần Long và thuộc hạ toan bước ra tóm gọn hai thầy trò, thì bỗng một luồng gió lạnh lẽo thổi ào tới. Trần Long là kẻ trải qua bao chuyện tâm linh huyền bí mới có được ngày hôm nay, hắn lập tức nhận ra nguy hiểm mà kéo tên thuộc hạ giữ lại.
"Uỵch" một tiếng chấn động, Đoàn Nghị đang chạy băng băng, bỗng vấp ngã dúi dụi. Khao Miêu trên lưng cậu cũng ngã theo trầy da rách thịt. Đoàn Nghị mướt mồ hôi nhìn cái rễ cây cổ thụ vừa ngáng chân mình, đáy lòng trào lên cảm giác ớn lạnh.
Vì người trên lưng là Khao Miêu, cậu nhìn đường rất cẩn thận, cái rễ cây này là tự nó trồi lên ngáng chân cậu, tuyệt không có chuyện cậu không cẩn thận vấp phải nó!
"He he he... hé hé hé..."
Rễ cây sần sùi bò ngoằn ngoèo trên đất, đột nhiên biến thành một cánh tay khô teo tóp, nó bò lồm ngồm nhanh kinh khủng, tràn tới tóm lấy chân Khao Miêu.
"Không!!!"
Đoàn Nghị liều mạng tóm lấy cánh tay khô dài ngoẵng, gỡ nó ra khỏi chân cô, liền bị một cái rễ cây tương tự khác quấn thít lấy cổ. truyen bjyx
"Tóp tép tóp tép..." tiếng hút máu vang lên ghê sợ, Đoàn Nghị vừa giãy giụa khỏi cái rễ cây ma quái, vừa kinh hãi nhìn quanh. Một, hai, ba, bốn,... phải đến chục cái bóng đen nho nhỏ đang xúm xít **** *** máu của Khao Miêu rơi trên đường đi, chúng liên tục reo lên cười hi hí.
**** *** đã đời rồi chúng cũng tiến lại gần hai thầy trò. Chúng bu lấy hai người reo hò vui sướng, rồi những cánh tay khô tóp sần sùi, chầm chậm, chầm chậm trườn lên cơ thể hai thầy trò. Đoàn Nghị liều mạng dùng thân mình che chắn cho cô, bọn tiểu quỷ lại cau có lật người cậu ra. luồn những cánh tay vào trong bụng. Chúng muốn moi ruột gan của hai người.
"Khè khè khè..." tiếng một vài con rắn và vắt loe ngoe lần tới theo vết máu, liền bị bọn tiểu quỷ dùng hàm răng sắc nhọn cắn cho nát đầu, tan xác.
"Áaaa... đau... đau quá... thả ta ra..."
Bỗng có tiếng hét vang lên chói tai nhưng không phải của hai thầy trò Khao Miêu, mà là của đám tiểu quỷ này. Trên người chúng đen sì nhưng lại hằn lên những vạch sáng màu đỏ, là những sợi dây trói chặt chúng, làm chúng rú lên đau đớn.
Cánh tay ma quái như rễ cây của chúng bị rút lại, Đoàn Nghị thoát được lập tức nâng Khao Miêu lên cõng đi tiếp, không dám chậm trễ dù chỉ một chút. Vừa chạy cậu vừa nghe lẫn trong tiếng gió gào hú là tiếng nói mơ hồ của ai đó, lặp đi lặp lại:
"Lũ quỷ nhi ranh mãnh các ngươi, còn không mau ngoan ngoãn để ta thu phục! Nếu còn ương bướng không nghe, ta sẽ giam cầm hồn phách của các ngươi, vĩnh viễn không được siêu sinh."
Kèm theo câu nói là tiếng "leng keng" như có ai lắc chuông làm phép, đám tiểu quỷ chảy ồng ộc lệ máu, khóc la thảm thiết rồi bị một trận cuồng phong hút đi mất. Trong căn hầm dưới phòng thờ, tù trưởng ngồi trước những cái bình sứ trắng đựng ngải hài nhi, ông thở một hơi nặng nhọc, vừa lau vết máu bên khoé miệng vừa nói:
"Đám tiểu quỷ này ương bướng thật, không ngoan ngoãn nghe lời như đứa nhỏ này."
Danh Sách Chương: