Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu tôi không nghe lầm, hình như vừa rồi có người muốn giết tôi.”



Giọng nói đều đều nhưng như sấm vang dội truyền vào tai bọn họ.



Giờ phút này, Giang Hải muốn giết hết đám người bọn họ, chỉ đơn giản giống như giẫm chết một đoàn kiến tụ lại, không cần tốn sức.



Bóng đen của thần chết bao trùm lên đám người đó.



Giang Hải làm sao có thể quan tâm đến mấy lời tầm phào của đám rác rưởi này.



Anh chỉ chế nhạo: “Mau chuẩn bị tiền mua vé xuống núi đi…”



“Cái gì?”



“Xuống núi còn phải trả tiền à?”



“Đúng là lũ ăn cướp!”



Đúng vậy, không sai, Giang Hải chính là đang muốn cướp tiền.



Đám người này đến với mục đích là muốn nhìn thấy Giang Hải chết.



Vừa rồi, còn chửi lấy chửi để.



Không thu tiền, Giang Hải làm sao có thể để bọn họ đi được chứ.



Lên núi thì dễ, xuống núi thì khó. Giang Hải muốn dạy cho bọn họ một nguyên tắc sống, đừng có tùy tiện mà khinh người.



“Cướp à, vậy thì đã sao?” Giang Hải chế nhạo.



Lên núi một triệu, xuống núi hai triệu, trực tiếp tăng gấp đôi.



Ngoài ra, đám vệ sĩ dưới chân núi cũng đã bẻ, phá hoại rất nhiều hoa lá và cây cỏ, hít thở không khí trên núi, tính đồng giá mỗi người năm trăm nghìn tệ.



Có nhiều không? Giang Hải cảm thấy không nhiều, những người này không có lý do gì để phản bác cả.



Có bản lĩnh thì tự bay xuống xem.



“Ông đây không có tiền, có bản lĩnh thì giết luôn ông đây đi.”



Có người hét lên, lập tức có người phản ứng.



“Chu Khải.” Giang Hải nói nhỏ.



“Có người yêu cầu, chúng ta nhất định phải đáp ứng. Có điều, đừng làm bẩn chỗ của mình, bẻ gãy hai chân, tiền xuống núi tăng gấp đôi.”



Chu Khải không chút do dự ra tay, hai người có ý kiến lập tức kêu gào thê thảm.



Lời của Giang Hải, chính là ‘thánh chỉ’, Chu Khải tuyệt đối tuân theo.



Tuy nhiên, tính mạng của đám người này, trong mắt anh ta cũng chỉ như một con kiến.



Đánh gãy hai chân, tăng tiền lên gấp đôi, để xem còn ai dám lên tiếng.



Ở giữa đám đông, sắc mặt của Hoành Thiên Giai khó coi đến cực điểm.



Có lời nói của nhân vật lớn đó, anh ta cũng không dám làm gì Giang Hải, cũng biết rõ, dựa vào thực lực của mình cũng chẳng thế làm gì được Giang Hải.



Anh ta hy vọng Giang Hải chết biết bao, anh ta nghe nói Húc Thiết sắp đến giết GiangViêm, anh ta cũng đến, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy Giang Hải chết.



Nhưng kết quả thật đáng thất vọng.



Không, là tuyệt vọng mới đúng.



Hòa Tiến, sắc mặt vô cùng kinh hoàng, cuối cùng thì anh ta cũng đã hiểu ra.



Lúc đầu, tìm Quỷ đến để đối phó với Giang Hải, tại sao không những không làm gì được Giang Hải, mà Quỷ lại còn trở mặt với mình.



Hóa ra thực lực của Giang Hải lại mạnh đến mức, nhà họ Hòa ở phía Bắc đã cử hai cao thủ đến đối phó với anh ta, nhưng cuối cùng đều phải bỏ mạng.



Những người ở thành phố Giang Thanh, và cả đám người trong thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, bọn bọ đều biết Giang Hải rất mạnh, thậm chí còn tưởng tượng ra được Giang Hải mạnh đến mức nào.



Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ rằng, ngay cả Húc Thiết cũng không phải là đối thủ của Giang Hải.



Nhìn thấy Giang Hải ra tay, giống như rơi vào trong mộng, Giang Hải thật sự không còn là người thường nữa.



Một đám người lần lượt chạy tới thanh toán tiền, dao đã kề vào cổ, không nôn tiền ra cũng không được.



Ở đây, Giang Hải chính là trời, cai trị mọi thứ.



Cho dù có giết bọn họ thì đã sao chứ.



Sau khi xuống núi, Hoành Thiên Giai liếc mắt nhìn về phía Giang Hải đang rời đi.



“Anh Hòa, anh thấy trận đấu hôm nay như thế nào?”



Hòa Tiến vẫn còn đang rất kinh hoàng, mặt mày tái mét, đờ đẫn.



“Không ngờ Giang Hải lại mạnh đến vậy.”



Hoành Thiên Giai cười lạnh chế nhạo: “Mạnh? Thật sự rất mạnh?”



“Chủ tịch Cơ, lẽ nào anh có cao kiến gì sao?” Anh ta nheo mắt nhìn Hoành Thiên Giai một cách kỳ lạ.



Giang Hải đánh bại Húc Thiết, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, không thể nào giả được.



“Giang Hải, anh ta đã ra tay chưa?” Hoành Thiên Giai nói: “Anh ta chẳng qua chỉ là sử dụng ám khí đánh lén Húc Thiết mà thôi.”



“Đúng vậy, Giang Hải làm sao có thể là đối thủ của Húc Thiết được.” Hòa Tiến gật gật đầu.



Hoành Thiên Giai khẽ cười, trong lòng sửng sốt, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh.



Nếu ngay cả nhà họ Hòa ở phía Bắc cũng không dám trở thành kẻ thù với Giang Hải, vậy thì Giang Hải sẽ cứ thế ngông nghênh mà bước rồi.



Giang Hải đã sử dụng ám khí, thắng không thuyết phục.



Tin tức này nhất định phải được truyền ra ngoài.



Nếu tất cả mọi người đều sợ hãi Giang Hải, tập đoàn Uyển Như ngày càng lớn mạnh, thì không ai có thể ngăn cản được.



Vì vậy, mặc kệ có phải hay không, cần phải khiến dư luận nghĩ Giang Hải thắng không thuyết phục, đánh lén, nhất định phải bị người khác phỉ nhổ là không có đạo đức.



Hoành Thiên Giai nhớ tới nhà họ Hòa ở phía Bắc có hai vị cao thủ là cao thủ thuộc hạng nhất, hai người này cũng không kém cạnh gì so với Húc Thiết.



Chỉ là, hai người này đã bế quan tu luyện từ lâu, đã hơn mười năm không thấy bọn xuất hiện.



Năm đó trước khi bế quan tu luyện, mặc dù Húc Thiết đã dùng không ít thủ đoạn, nhưng cũng chỉ được xếp là ngang bằng với bọn họ.



Nếu bây giờ cả hai liên thủ hành động, ngay cả những cổ võ giả cũng phải dốc sức đối phó.



Tin tức về thất bại của Húc Thiết nhanh chóng được lan truyền.



Truyền đến Đông Nam, Hoắc Thiên Lôi cũng bị dọa cho một trận kinh hoàng.



Ông ta rất muốn cảm ơn nhà họ Triệu ở phía Bắc, nếu không, một khi nhà họ Hoắc tiến vào tỉnh Hải Đông, chắc chắn sẽ phải đối đầu với Giang Hải.



Vậy thì kết quả thật không thể được tưởng tượng được.



Tin tức truyền đến phía Bắc, nhà họ Triệu rung chuyển.



Triệu Thái Nhiên há to miệng ngạc nhiên.



Sao... sao có thể như thế được, người chiến đấu với Giang Hải, là Húc Thiết.



Húc Thiết đã được nhà họ Triệu cung phụng suốt hai mươi năm rồi, thực lực của ông ta thế nào, nhà họ Triệu hiểu rõ nhất.



Nếu như không phải được nghe từ chính miệng đồ đệ của Húc Thiết, Triệu Thái Nhiên làm sao có thể chấp nhận được cú sốc này chứ.



Giang Hải thật sự khủng bổ đến mức đánh bại cả Húc Thiết?



Hơn nữa, chỉ trong một chiêu?



Vậy rốt cuộc là mạnh hơn Húc Thiết đến mức nào vậy?



Ngón tay ông ta run lên, ngây người hỏi: “Đây... đây đều là sự thật sao? Cậu không có gạt tôi đấy chứ?”



“Ông chủ, là thật.”



Sau một hồi lâu, Triệu Thái Nhiên mới định thần lại, lập tức đưa ra một loạt mệnh lệnh.



Người của nhà họ Triệu đang ở Tỉnh Hải Đông khi nghe được tin tức này, không một chút do dự mà đồng loạt rút lui.



Nói chính xác hơn là chạy trốn, nếu còn tiếp tục ở lại đây, thì sẽ phải nộp mạng cho Giang Hải.



Tất cả các cơ sở kinh doanh của nhà họ Triệu đều thu hẹp lại hết mức có thể, tránh xa vùng đất tỉnh Hải Đông này.



Triệu Thái Nhiên cảm thấy rất tiếc, vì nhà họ Triệu hùng mạnh một thời, vậy mà chỉ trong vài tháng đã phải chịu tổn thất nặng nề như vậy, người làm chủ như ông ta cũng không thể chối bỏ phần trách nhiệm này.



Mặt mũi của nhà họ Triệu, uy phong của Húc Thiết, đều bị Giang Hải dẫm nát.



Tin tức rất nhanh đã truyền đến tay Bạch Lý Hưng.



Bạch Lý Hưng cười nhẹ, nói tin tức này cho Bạch Hùng biết.



Trên khuôn mặt tái nhợt của ông ta hiện lên tia khởi sắc, dần dần nở một nụ cười.



“Mau sắp xếp đi, tôi muốn đến thành phố Giang Tư một chuyến.”



“Tôi không chỉ muốn nhìn thấy thằng nhóc xấu xa này, mà còn muốn gặp… gặp con dâu của mình nữa.”



“Chỉ đáng tiếc, tôi không thể nhìn thấy cháu trai của mình... ông trời, không cho tôi nhiều thời gian như vậy...”



Bạch Lý Hưng gật đầu, lập tức thu xếp chuẩn bị.



Thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như.



Trong những ngày qua, công ty đang thu xếp di dời về tòa nhà văn phòng ở phía Tây thành phố, nơi đó đã được chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.



Tuy nhiên, Cố Uyển Như đang ngồi trong văn phòng, trong lòng thấp thỏm không yên.



Nhìn sang ghế sô pha bên cạnh, chống cằm ngẩn người.



Giang Hải không nói đi làm gì, nhưng trong lòng Cố Uyển Như biết, nhất định là đi đánh một trận cùng với người tuyên chiến đó.



Cô chỉ sợ, trên người Giang Hải lại có thêm một vết sẹo.



Cô càng sợ, sợ Giang Hải sẽ không trở lại, bởi vì chuyện này quá nguy hiểm.



Lúc này, Thúy Họa mở cửa bước vào.



“Cố tổng, em cứ tưởng chị không có ở đây cơ, gõ cửa mà chẳng thấy chị nói gì.”



Cố Uyển Như vẫn đang ngồi ngẩn người, Thúy Họa đi tới gần cũng không phát hiện ra.



“Cố tổng...”



Cố Uyển Như giật này mình như vừa mới tỉnh dậy sau giấc mộng.



“Em bị sao vậy, vào phòng mà cũng không biết gõ cửa, dọa chết chị rồi.”



Cố Uyển Như có chút cáu kỉnh, giọng điệu cũng trở nên nặng nề hơn.



Bây giờ, Thúy Họa đã không còn là thư ký của Cố Uyển Như nữa, mà đã trở thành giám đốc của một bộ phận.



Cố Uyển Như nghe theo lời đề nghị của Giang Hải, để cô ấy đi quản lý bộ phận đó, không ngờ khả năng của Thúy Họa thật sự rất đáng nể.



Thúy Họa cười trừ nói: “Cố tổng, em có một tài liệu này cần chị ký gấp.”



Cố Uyển Như cầm lấy, cũng không thèm xem qua đã ký tên vào.



Thúy Họa cũng không vội cầm lấy lại mà lên tiếng hỏi: “Cố tổng, chị không muốn xem qua sao, đây là việc anh Giang yêu cầu em làm, em sợ...”



“Giang Hải?” Cố Uyển Như ngạc nhiên, trước giờ Giang Hải không bao giờ quan tâm đến việc của công ty.



Sau đó mới nghiêm túc xem xét lại.



“Anh Giang nói muốn xây dựng một khu vui chơi giải trí lớn ở phía đông thành phố, tàu lượn siêu tốc các thứ đều phải có đủ, hơn nữa còn phải xây dựng các công trình khổng lồ trên biển.”



“Tôi đã tính toán sơ qua rồi, theo ngân sách, đề án này cần khoản kinh phí... khoảng bốn trăm triệu tệ...”



“Cố Tổng, số tiền này do công ty chỉ trả?”



Cố Uyển Như khẽ cau mày, Giang Hải không nên tùy ý đưa ra quyết định như vậy, bốn trăm triệu tệ này lấy ở đâu ra chứ?



Thời gian gần đây, Tập đoàn Uyển Như đã đầu tư vào nhiều dự án, khoản thanh toán trên sổ sách thậm chí còn không đến một trăm triệu.



Cố Uyển Như nói: “Cái này tạm thời cứ để ở chỗ tôi trước, đợi tôi bàn bạc lại với Giang Hải rồi chúng ta nói tiếp.”



Thúy Họa gật đầu rồi nói: “Anh Giang nói chuyện này phải được xử lý xong trong ngày hôm nay, nếu như vậy, em sợ sẽ làm lỡ thời gian”



Đang nói chuyện, Giang Hải từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt kiêu ngạo cầm trên tay một bó hoa hồng lớn.



Trên đường từ núi Trấn Chính trở về, Giang Hải đã gặp một tiệm hoa nên đã mua một bó.



Trong lòng biết Cố Uyển Như nhất định đang rất lo lắng cho mình, cho nên phải dỗ dành cô một chút.



“Vợ à, anh về rồi, đoán xem anh mang gì cho em này!”



Vừa vào cửa, Giang Hải đã nhìn thấy Thúy Họa: “Ồ, giám đốc Diêu cũng ở đây à, thứ tôi nhờ cô chuẩn bị, đã làm xong xuôi hết chưa?”



Thúy Họa cười nói: “Xong xuôi rồi anh Giang, vừa rồi tôi đang báo cáo chuyện này cho Cố tổng biết.”



Giang Hải gật đầu: “Vậy thì tốt, mau đi làm đi.”



“Chồng à, sao anh không bàn trước với em về chuyện này?”



Giang Hải không trở về thì Cố Uyển Như lo lắng.



Nhưng người về rồi, Cố Uyển Như lại đột nhiên tức giận.



Giang Hải chết tiệt, hại cô lo lắng đứng ngồi không yên cả nửa ngày trời.



Từ sáng đến giờ cũng không thèm gọi cho cô.



Giang Hải cười nói: “Có chuyện gì đáng bàn bạc đâu, cũng không thất thoát của tập đoàn Uyển Như một đồng nào.”



“Hả?” Cố Uyển Như ngạc nhiên: “Em vừa mới xem qua dự án này, tốn đến gần bốn trăm triệu tệ, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”



Giang Hải cười cười, lấy ra một tấm thẻ, đặt ở trên bàn. “Thúy Họa, đây là vốn đầu tư ban đầu, có ba trăm triệu tệ trong đó.”



Thúy Họa há to miệng kinh ngạc, lấy ra ba trăm triệu mà sao nghe cứ như bỏ ra ba tệ mua kem vậy.



Thúy Họa biết mình không nên chần chừ ở lại làm bóng đèn nữa, nên cô lập tức nhận tài liệu đã được kí duyệt rồi đi ngay.



“Anh đi đâu vậy?”



“Đi lấy tiền!” Giang Hải chỉ vào thẻ.



Đúng vậy, anh thật sự là đi lấy tiền, còn chuyện giải quyết Húc Thiết chỉ là thuận tay mà thôi.



Cố Uyển Như không nói nên lời, cô vừa rồi còn đang choáng váng, lúc này mới tỉnh táo trở lại, cho dù Giang Hải có ba trăm triệu trong túi cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.



Có trời mới biết Giang Hải thực sự có bao nhiêu tiền.



Giang Hải đứng ở trước mặt cô, trái tim lơ lửng không yên của Cố Uyển Như lúc này mới an tâm hạ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK