"Tôi sẽ nói chính cậu độc chiếm cổ phần mà làm ông ta ra nông nỗi này. Tôi không có được một đồng nào từ cậu, cậu cũng đừng..."
Còn không đợi Tiểu Thanh nói xong, Cố Thụy Long đã đạp một phát làm Tiểu Thanh ngã nhào.
"Cô nghĩ mình là ai? Chẳng qua là đồ làm ấm giường, lẳng lơ ngu ngốc. Thật sự nghĩ rằng ngủ với ông ngủ với ông già mấy hôm mà thành bà chủ Cố gia?"
"Cậu dám đánh tôi?" Tiểu Thanh đứng lên, như muốn ăn tươi nuốt sống Cố Thụy Long.
Cố Thụy Long điên cuồng đánh, trút hết nỗi khổ cả đêm qua, nỗi hận đứa con trai bị đưa đi, toàn bộ trút hết lên người Tiểu Thanh.
Đánh mệt rồi mới dừng tay lại, thở hổn hển: "Cho cô hai sự lựa chọn."
"Tiếp tục sống cùng với ông cụ, muốn làm gì thì làm, muốn sống muốn chết không liên quan gì đến tôi. Hoặc là cầm một trăm triệu, lập tức cút khỏi đây."
Cố Thụy Long cũng sợ Tiểu Thanh tiếp tục gây sự, muốn tyoons chút tiền dàn xếp. Tiểu Thanh cũng thật thông minh, nhìn chằm chằm Cố Thụy Long đầy thù hằn.
Cuối cùng, vẫn là lựa chọn lấy tiền.
Một hai tháng kiếm được một trăm triệu, đối với một người phụ nữ hơn ba mươi là quá nhiều rồi. Có thể được càng nhiều hay không, vậy phải xem những đứa con khác của Cố Tùng có muốn gây chuyện hay không.
Có tiền, tất nhiên là cứ cầmvề tay cái đã. Đuổi cổ Tiểu Thanh đi xong, Cố Thụy Long lạnh lùng nhìn Cố Tùng. Ông thật sự ngốc rồi, nhận ra con trai của mình, liền ú a ú ớ muốn gần gũi thân cận.
Cố Thụy Long oán hận đầy mình, hất tay Cố Tùng ra, lại vung tay tát cho Cố Tùng một bạt tai. Cố Tùng sửng sốt, vừa cảm thấy đỡ đau hơn một chút, ánh mắt nhìn Cố Thụy Long sợ hãi.
"Ông già ngu ngốc, sớm giao tập đoàn Cố Thị cho tôi không phải tốt rồi sao?"
"Ngoại trừ tôi, mấy đứa con ngu ngục kia của ông, ai có thể gánh vác nổi tập đoàn Cố Thị? Nhìn xem, bây giờ lại thành cái trò gì đây? Ông đây trong tay chỉ còn có 60% cổ phần."
Cố Thụy Long gào thét điên cuồng: "Chỉ có 60%!"
Thấy Cố Thụy Long đang định đánh, Cố Tùng cuộn tròn người, vô cùng hoảng loạn, không dám nhìn Cố Thụy Long.
Cố Thụy Long thở dài rồi nói: "Tự làm tự chịu!"
Rời khỏi biệt thự Luxury, không thể tìm được Cố Hiển. Sau đó, Tiểu Thanh tìm đến tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như bận tối mày tối mặt. Cô cho người liên hệ với Chương gia, đối phương lập tức tỏ vẻ sẵn sàng chuyển nhương cổ phần với giá thấp.
Vì cũng có đủ tài chính, sau khi Cố Uyển Như thương lượng với Lôi Nhân Hào đã đưa ra quyết định, hạ giá bán với sản nghiệp liên ngành tập đoàn Uyển Như với mức giá thấp hơn thị trường.
Một bên mua, một bên bán, bận không có thời gian ngẩng đầu.
Nghe thấy có “thư ký” của Cố Tùng tới gặp, Cố Uyển Như suy nghĩ một chút rồi từ chối. Rời khỏi Cố gia, Cố Tùng tuyệt tình, cô cũng hiểu tình người ấm lạnh, lòng người hiểm ác.
Tiểu Thanh chỉ có thể rời đi. Cố Uyển Như buồn bã, mặc kệ ra sao, Cố Uyển Như có cảm tình rất sâu với Cố Tùng. Giang Hải phải cười, an ủi vài câu mới đỡ một chút.
Sau lần Cố Uyển Như bị bắt cóc này, Giang Hải ý thức được rằng những kẻ càng ngu càng lớn gan. Lập tức điều người Thiên Ưng Môn để bảo vệ tốt mấy người Cố Uyển Như.
Phía tây, cao ốc của tập đoàn Uyển Như đang thi công. Giang Hải mang đủ rượu và thức ăn, tạm cho nghỉ công trình, mời mọi nười ăn cơm để bày tỏ cảm ơn.
Nhất là Kim Thâu, một người rất thông minh, là người đầu tiên tìm ra được tung tích của Cố Uyển Như. Người của Thiên Ưng Môn tuy rằng lấy một địch trăm, nhưng lại ít người, Giang Hải tính toán làm sao sử dụng hết công năng của đám người này.
Ăn uống no nê xong, mỗi người đều được Giang Hải phát tiền thưởng. Kim Thâu được nhiều tiền nhất, cả một xấp dày, làm nhiều người ganh tị. Cả đám đều nhìn Giang Hải với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong lòng đã coi Giang Hải là đại ca.
Ngày trước, được thấy tiền đầy túi luôn có cảm giác tuyệt vời nhất. Trên thực tế cùng với lão đại lăn lộn mấy năm
cũng không được bao nhiêu tiền. Hiện giờ, không có việc thì đi khuôn vác gạch, có việc thì đi đánh nhau. Giang Hải hào phóng, trả công hậu hĩnh, tiền cứ thế bay vào túi.
Càng quan trọng hơn là hiện giờ ra đường ăn mặc đoàng hoàng rồi. Trong túi lại có đủ tiền, cảm giác chính mình là
người đep ra. Nhìn quanh, hiện giờ ở công trường, người liên quan đến Tần Hiên có chừng ba, bốn trăm người.
Giang Hải nói: "Bây giờ Kim Thâu là người có nhiều tiền nhất ở đây, đúng chứ?"
Mọi người đều nhìn Kim Thâu với ánh mắt hâm mộ, tất cả mọi người đều hiểu được, dù là chuyển gạch hay là giúp đỡ tìm người, Kim Thâu đểu là người tích cực nhất. Nỗ lực mới có đền đáp.
Giang Hải lại nói: "Muốn kiếm được nhiều tiền hơn không?"
Tất cả mọi người đều sáng mắt lên, mong chờ nhìn về phía Giang Hải.
Giang Hải lắc đầu: "Mọi người còn quá yếu, ra ngoài sẽ bị ăn đòn mà thôi."
Kim Thâu hô to: "Anh Giang, hay anh dạy chúng em đi."
"Các cậu không xứng."Giang Hải nói sự thật.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Giang Hải chỉ vào Thất Sát ở bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, Thất Sát huấn luyện cho các cậu."
"Đội đầu tiên tôi chỉ cần mười người, trong đám các cậu, mười người mạnh nhất sẽ được tôi lập tức sắp xếp nhiệm vụ kiếm được nhiều tiền nhất. Nếu như vẫn còn người muốn kiếm tiền, thì có thể ở đội hai, ba."
"Nhưng đội thứ nhất vẫn sẽ là đội kiếm được nhiều tiền nhất, nhiệm vụ cũng nhẹ nhàng nhất."
Mọi người đều trầm trồ, bản lĩnh của Thất Sát bọn họ đều thấy qua, nhìn có vẻ khác với Giang Hải, nhưng dù sao đều là một người phi phà mà bọn họ không thể đánh lại.
Tần Hiên cẩn thận nhìn Giang Hải, nhỏ giọng hỏi nhỏ: "Anh
Giang, em..."
"Cậu cũng muốn được huấn luyện, thấy mất mặt?"
Nói thế nào thì Tần Hiên cũng là lão đại của những người này, cùng nhau huấn luyện thực sự là không có gì, nhưng nếu như bị đàn em của mình vượt qua thì sẽ mất mặt lắm.
Giang Hải nói: "Cậu có nền tảng rồi, khác với những người này. Đi tìm Thất Hồn, lúc cậu ta dạy học trò có thể thuận tiện dạy cho cậu."
Tần Hiên vui vẻ hẳn ra. Tất cả đám người xã hội đen được chia thành hai nhóm, nhóm thứ nhất do Tần Hiên dẫn dắt trước kia, một nhóm khác là được tuyển vào.
Đàn em của Tần Hiên tự cho mình là dòng chính thống, mà đội ngũ còn lại đại biểu là Kim Thâu cũng tự cho là mình năng lực hơn người, hai bên đều nhìn nhau không vừa mắt.
Giang Hải không bận tâm, loại quan hệ cạnh tranh này có lẽ sẽ khiến họ càng thêm nỗ lực. Trước có Chương gia bán tháo tài sản, sau có Cố Uyển Như bán phá giá kiếm tiền.
Thành phố Giang Tư lại dấy lên một làn sóng giao dịch dữ dội, chỉ có điều tài sản của Chương gia thì vẫn không có người nào ngó ngàng đến.
Việc này, Hồng Nhị Lão cũng nghe nói rồi.
Gã nằm ngửa ra giường, tùy ý để cho những cô gái lành nghề xoa bóp mát xa, nghiêng đầu nói với Lam Sâm: " Tập đoàn Uyển Như đúng là có quan hệ với Tần Hiên."
"Mẹ nó, dùng một mụ đàn bà chắn phía trước để lừa người."
"Chẳng qua con bé đó...ha ha"
Hồng Nhị Lão dâm đãng nói: "Nếu lăn lộn trên giường vài ngày....Ha ha ha..."
Lam Sâm hừ một tiếng: "Năm mươi tỷ? Bọn họ đưa sao."
Năm mươi tỷ không phải số tiền nhỏ, Tần Hiên có thể chia cho người khác sao?
"Nó dám, tôi diệt cả nhà nó."
Hồng Nhị Lão dần hiện lên ánh mắt sắc bén: "Trước tiên lấy được tiền, sau đó mới phế Tần Hiên. Cái chết của thằng ba chắc chắn là do nó làm, nó tưởng rằng bỏ chút tiền ra là có thể đổi được cái mạng của mình? Nằm mơ đi."
Một ngày, hai ngày, ba ngày,...
Đợi liên tiếp một tuần, Tần Hiên vẫn không có tin tức gì. Tập đoàn Uyển Như gom góp vốn liếng không dưới nghìn
tỷ.
Cho một đàn em gọi Tần Hiên, xác định được thân phận của đối phương xong, Tần Hiên không chút khách sáo cúp luôn điện thoại. Hồng Nhị Lão đập bàn, đích thân gọi điện thoại cho Tần Hiên.
"Tần Hiên, chuẩn bị tiền mang đến đây cho tao. Nếu như đêm nay tao vẫn chưa thấy tiền, tao sẽ diệt cả nhà mày."
Hồng Nhị Lão kích động đe dọa, mặt ngẩng lên cao. Vừa nghe đến là Hồng Nhị Lão, Tần Hiên thuận miệng mắng câu ngu ngốc rồi cúp máy. Nghe thấy âm báo tút tút tút, Hồng Nhị Lão chớp chớp mắt.
"Con mẹ nó, dám mắng tao?"
Ánh mắt Hồng Nhị Lão hung tợn, nghiến răng nghiến lợi: "Đợi tao ra tay, chắc chắn lấy mạng cả nhà mày."
Tần Hiên cúp máy xong, quay sang nói với Giang Hải: "Anh Giang, Hồng Nhị Lão muốn giết cả nhà tôi."
Giang Hải nhíu mày, đồ đui mù này, chưa chết chưa biết dừng sao?
Từ thành phố Giang Thanh đến thành phố Giang Tư giương oai, không thể để người này lại được. Thành phố Giang Tư chính là địa bàn làm ăn của Cố Uyển Như, Cố Uyển Như không thể xử lý được lũ rác rưởi này, Giang Hải nhất định sẽ tạo ra một môi trường ổn định cho cô ấy. Giết gà dọa khỉ, coi Hồng Nhị Lão là con gà này là được rồi.
"Buổi tối chúng ta sẽ mang tiền cho anh ta."
Đúng tác phong của Giang Hải. Chẳng qua Hồng Nhị Lão có dám cầm số tiền không thôi. Cuối cùng phải trả giá bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của Giang Hải.
Đêm tĩnh lặng.
Trong căn phòng vang lên tiếng cười đùa, Hồng Nhị Lão đẩy cửa tiến vào. Phòng bên cạnh, khuôn mặt Sát Hồng tiều tụy, quần áo bị xé rách, lộ ra từng vết xanh tím trên người.
Sát Hồng từng là đứng đầu trong giới ngầm ở thành phố Giang Tư, nay bị nhốt, thành đồ chơi của Hồng Nhị Lão. Mà thế lực của cô đã bị Hồng Nhị Lão tiếp quản.
Sát Hồng giờ phút này mới thật sự nhận thức được giang hồ tàn nhẫn đến mức nào. Đàn em dưới trướng Sát
Hồng đã mất đi lòng trung thành hoàn toàn khuất phục dưới uy quyền của Hồng Nhị Lão.
Trong vài ngày Hồng Nhị Lão đã chiếm được phân nửa địa bàn rồi. Hồng Nhị Lão vui vẻ, đang xem làm thế nào để thống nhất thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư. Vừa phát tiết xong, Hồng Nhị Lão có mấy cô gái vây quanh.
Tên đàn em canh giữ bên ngoài vội vã xông vào.
"Đại ca, Tần Hiên đến rồi."
Vừa dứt lời, Hồng Nhị Lão và Lam Sâm đều sửng sốt.
"Cái gì? Tần Hiên?"
"Nó dám, được phải xem giết nó thế nào."
Ánh mắt Lam Sâm xảo quyệt, vội hỏi: "Mấy người?"
Tiểu Đệ đáp: "Ba người."
Vừa dứt lời, một tên đàn em bay vào. Tần Hiên bước vào phòng.
"Hồng Nhị Lão, nghe nói anh cần năm mươi tỷ?"
"Hè hè, tiền tới cửa đây."
Sắc mặt Hồng Nhị Lão xanh mét, nhìn chằm chằm Tần Hiên.
Đưa tiền?
Thái độ này của Tần Hiên là đến đòi nợ, có chút gì là đưa tiền sao? Nhìn phía sau Tần Hiên, chỉ có Giang Hải và Thất Hồn.
Hắn thật sự chỉ có ba người? Muốn chết?
Lam Sâm cũng đã chú ý đến hai người Giang Hải. Hai người kia, mang lại cho anh ta một loại cảm giác nguy hiểm. Nhưng nhìn lại, vẫn thấy hết sức bình thường.
- ------------------
Xin đính chính là chương trước không thiếu đoạn.
Thật sự Giang Hải không tìm ra Cố Hiên, chính nhờ Kim Thâu truy vết và nhờ quan hệ đầu đường xó chợ của Kim Thâu nên mới truy ra chỗ của Uyển Như.
Về phần cha con Cố Hiển thì không có tung tích.