Kim Thâu không nhịn được, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh Hiên, tôi qua đó, một dao đâm chết thằng cha này có được không?"
"Chị Cố bị người ta bôi nhọ danh dự như vậy, mẹ nó chứ, ai mà chịu nổi?"
Những người biết rõ sự việc nghe xong đều giận sôi lên, Giang Hải có thể nhịn, cả nhà Cố Uyển Như cũng có thể nhịn, nhưng những gã bản tính hung hãn này thì không nhịn được.
"Im miệng." Tần Hiên nghiêm giọng quát: "Anh Giang tự có sắp xếp của mình”
Trong lúc phát sóng trực tiếp, môi Cố Hiển mấp máy, dùng thanh âm rất nhỏ ra lệnh Cố Tùng phải nói theo ý mình.
Mặc dù Cố Tùng không muốn, nhưng bị con ruột cưỡng ép, cũng chỉ có thể làm theo.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều người bắt đầu hô hào, yêu cầu những đối tác đó đứng lên, hủy bỏ tất cả những hợp tác trước đây cùng tập đoàn Uyển Như.
Không chỉ có như vậy, văn bản do tỉnh phát xuống cũng được làm sáng tỏ.
Lập gia ở phương bắc, định dùng văn bản này làm một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là tập đoàn Uyển Như.
Nếu như dòng tiền của tập đoàn Uyển Như bị gián đoan, tổn thất nặng nề, như vậy Lập gia có thể dễ dàng thông qua một chút thủ đoạn lập tức đè chết tập đoàn Uyển Như.
Đến lúc đó, lấy được tập đoàn Uyển Như vào tay cũng không phải là việc gì khó khăn.
Cho dù giết chết cả nhà Cố Uyển Như cũng được.
Những thứ thành quả khoa học kỹ thuật này, tự nhiên cũng trở thành của Lập gia.
Mưa gió sắp tới rồi, Giang Hải lẳng lặng xem phát sóng trực tiếp, cũng đang tính toán thời gian.
Bây giờ, cũng nên đến lúc kết thúc rồi.
Trong lúc cả thành phố Giang Tư đang bị buổi phát sóng trực tiếp làm cho kích động, một tin tức dùng tốc độ cực nhanh truyền ra.
Lan gia đưa ra quan điểm của mình.
Lan gia sẽ cùng sống cùng chết với tập đoàn Uyển Như, chỉ cần là quyết định mà Cố Uyển Như đưa ra, cả hai nhà toàn lực ủng hộ.
Một loạt các tay bút dùng tốc độ nhanh nhất đồng loạt đưa tin, ủng hộ Cố Uyển Như.
Trong bài viết dài nêu rõ các loại xấu xa của tập đoàn Cố thị, cũng lôi hết ra quá khứ không sạch sẽ của anh em Cố Hiển.
Quan trọng hơn là, một trong những bài viết đó lại do Cố Thiết Huyký tên.
Đây chính là con thứ tư Cố gia, ông ta lên tiếng, khiến cho cục diện tranh đấu của Cố gia càng khiến người ta mê man khó hiểu.
Trong lúc đám đông đang hùa theo cỗ vũ, một đám người hung hãn xông vào phòng phát sóng trực tiếp.
Dẫn đầu là Tần Hạo.
"Tôi cũng có mấy câu muốn nói."
Người chủ trì vừa nghe thì lập tức vui mừng.
Vội tiến lên: "Chào anh, xin mời nói ra câu chuyện của mình. Anh yên tâm, người dân ở thành phố Giang Tư sẽ làm chủ cho anh, nhất định sẽ làm cho bọn ác nhân ấy nhận lấy báo ứng."
Tần Hạo nhìn về phía Cố Hiển, khóe miệng giãn ra châm chọc.
Cố Hiển trong lòng giật thót một cái, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Tất cả những chuyện này đều sắp xếp xong hết rồi, Cố Vân Lệ tuyệt đối không có cơ hội trở tay.
Tiếp theo, Tần Hạo cũng không có để ý tới ai, đi thẳng về phía Cố Tùng.
"Ông Cố, nghe nói trước đây ông bệnh nặng, sau đó đột nhiên khỏi hẳn, có phải như vậy không?"
Môi Cố Tùng run rẩy, không biết phải trả lời thế nào, thận trọng nhìn về phía Cố Hiển.
Ông ta đang sợ, sợ nói không đúng lại bị ngược đãi.
Cố Hiển sãi bước tiến lên: "Anh là ai, tới đây làm gì? Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, mời anh đi ra ngoài."
Tần Hạo cười nhạt, nói với Cố Tùng: "Mấy năm trước, Ông Cố đột nhiên mắc phải bệnh lạ."
"Ông Cố, Ông còn nhớ người cuối cùng mà ông gặp trước khi phát bệnh là ai không?"
Con ngươi Cố Tùng co rút một cái, trong mắt lại hiện ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
Người đó, không nên trêu chọc vào, chỉ một cái nhấc tay là có thể lấy mạng người.
Tần Hạo cười khẽ, vẻ mặt của Cố Tùng đã nói cho anh ta biết, ông ấy đã nhớ ra rồi.
"Cố Hiển đang làm việc cho Lập gia, ông Cố ông biết việc đó chứ?"
"Còn nữa, tôi muốn hỏi ông Cố thêm mấy câu."
"Ông hiện bây giờ có phải cả người không có chút sức lực nào, mệt rả rời, cảm giác đau đang một chút lại tự nhiên biến mất, thậm chí đối với thân thể của mình cảm giác cũng không rõ ràng nữa?"
Tiến thêm lên trước, Tần Hạo nhỏ giọng nói một câu cuối cùng: "Mạng của ông chỉ còn mấy phút nữa, hại chết ông chính là đứa con trai bảo bối của ông, xem xem ông ta để cho người ta làm gì đối với ông, suy nghĩ một chút xem ông ta là đang làm chó cho nhà ai, đây chính là kẻ thù của ông."
Cố Tùng đứng chết trân tại chỗ, Tần Hạo nói ra một điểm cũng không sai.
Ban đầu Cố Tùng vì cậy thế muốn thực hiện hôn ước năm đó mà đi tìm Lập gia.
Lập gia lập tức đồng ý, nhưng sau khi trở về thì thì lại mắc phải bệnh lạ.
Lập gia, đây là muốn hại chết mình sao.
Chợt nhìn về phía Cố Hiển, đây là con trai mình, cái tên nghịch tử này lại muốn ông ta chết.
Đón ông ta từ viện dưỡng lão ra, Cố Tùng cũng gặp phải đau đơn vô cùng, nhưng lại lấy lại được sự tỉnh táo trước khi lâm chung.
Cố Hiển không phải là muốn tốt cho ông, mà là muốn ông trở thành một con bài để đối phó Cố Vân Lệ.
Giờ khắc này, Cố Tùng mới hiểu rõ được, cho tới nay, người mà chân chính đối tốt với ông chỉ có mình Cố Vân Lệ, cho dù ông đối đãi với đứa con gái này thế nào đi nữa.
Ông thật muốn xin lỗi Cố Vân Lệ.
Gần chết rồi, thật sự gần chết rồi, cảm giác sinh mạng dần dần mất đi rất kỳ diệu, con ngươi của Cố Tùng dần dần dãn ra. Trong nháy mắt, những chuyện mà cả đời trãi qua từ từ trôi qua trước mắt.
Đúng, sai, tất cả thiện ác nhân quả, một đời toan tính, cuối cùng là cái gì đã không còn quan trọng nữa.
Đều là lòng dạ của người làm cha không tốt, Cố Tùng muốn nói một câu xin lỗi đối với đứa con gái bé nhỏ.
Nhưng hôm nay, ông không làm được nữa rồi.
Điều ông có thể làm lúc này, chính là dùng mấy phút cuối cùng này nói mấy câu giúp Cố Vân Lệ, coi như là đền bù một chút cho sai lầm mà mình phạm phải.
Tần Hạo nói xong, quẳng micro xuống, quay người rời đi.
Đây là do Giang Hải âm thầm dặn dò, anh ta đã làm xong rồi, Cố Tùng lựa chọn như thế nào không phải là chuyện mà anh ta quan tâm tới.
Cố Tùng nhặt micro trên mặt đất lên, đối diện với ống kính.
Lảo đảo nói: "Vân Lệ, con gái của bố, bố thật xin lỗi con, những lời mới vừa rồi bố nói tất cả đều do Cố Hiển uy hiếp bố."
Xoay người lại chỉ thẳng mặt Cố Hiển, dùng hết chút sức lực cuối cùng trợn to cặp mắt.
"Người này là con trai lớn của tôi, lời nó nói tất cả đều là giả, hôm nay, Cố gia trở thành như vậy, hoàn toàn là tự mình chuốc lấy."
..”."
Mặt Cố Hiển biến sắc, vội xông lên phía trước, gầm nhẹ: "Cha, cha nói bậy gì thế?"
"Tao nói bậy?" Cố Tùng thiếu chút nữa bị ngã ngửa, vội vàng che lấy micro: "Mày mới vừa rồi kêu tao là cái gì? Ông già đáng chết, mày vậy mà lại kêu tao là ông già đáng chết."
"Mày thật đúng là một đứa con hiếu thuận."
Bất chợt, Cố Tùng xé quần áo ra, lộ ngực ra: "Mọi người xem, đây chính là do đứa con trai này đánh đấy. Hôm nay tất cả đều là do nó ép tôi, tôi không dám không nói, tôi không nói nó sẽ dùng roi đánh tôi."
"Lão già kia, ông muốn chết hả?" Cố Hiển thẹn quá hóa giận, tiến lên một bước giơ cánh tay tát một cái.
Cố Tùng như đèn cạn dầu, đột nhiên ngã quỵ xuống, bể đầu chảy máu.
Buổi phát sóng trực tiếp còn đang tiến hành, dân chúng thành phố Giang Tư đang xem cũng có chút bối rối.
"Đây là tình huống gì vậy?"
"Tình huống đảo ngược này quá máu chó rồi, có phải đã làm quá lên rồi không?"
"Tôi ngất đây, gã còn là người hay không, đổi trắng thay đen, đùa bỡn đạo lý, ngay cả cha ruột mình cũng đối đãi như vậy."
"Ông lão, chúng tôi ủng hộ ông..."
"Mau nhìn xem, ông lão bất động rồi..."
Cố Hiển bị chọc tức, trong lúc mấu chốt lại bị lão già đột nhiên trở mặt, hết thảy cố gắng đều trôi theo dòng nước.
Lập Minh, cũng đang chú ý buổi phát sóng trực tiếp này.
Thời điểm Tần Hạo xuất hiện, anh ta còn không coi là gì.
Vốn là, cho dù xuất hiện bất kỳ tình huống gì cũng nghĩ được cách đối phó.
Nhưng khi Tần Hạo nói ra bệnh lạ của Cố Tùng, Lập Minh đã biết, hỏng chuyện rồi.
Nhưng vấn đề là người Cố gia là làm sao lại biết chuyện này.
Vốn tưởng rằng Cố Hiển sẽ giãi bày mấy câu, không ngờ, cái lão ngu xuẩn này lại ra tay đánh Cố Tùng.
Công dã tràng, tất cả những chuẩn bị đều là muốn giá họa cho tập đoàn Uyển Như.
Tức giận ném mạnh cái ly trong tay, Lập Minh lạnh giọng nói với người bên cạnh: "Đừng để cho cái lão ngu xuẩn này nói càn, biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
“Nhanh chóng xử lý đi” đối với Lập gia mà nói, người vô dụng và người chết không có gì khác biệt. Người mà có uy hiếp đến mình, nhất định phải trở thành người chết.
Cố Hiển không giữ được miệng nói bậy nói bạ, Lập gia coi như gặp phải tai ương.
"Lão già kia, ông đứng lên cho tôi!" Cố Hiển đã phát điên rồi, túm lấy Cố Tùng kéo lên, quăng ông đến trước mặt Cố Hữu.
Điên cuồng gào thét: "Ông nhìn đi, đây chính là cháu trai của ông đấy, bây giờ nó cũng tàn phế rồi."
"Đây là do ai gây ra? Là ai?"
Cố Tùng cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, nhìn Cố Hữu.
Mà Cố Hữu lại chậm rãi nghoảnh đầu sang một bên.
Khóe miệng rặn ra một nụ cười nhàn nhạt, Cố Tùng cười khổ.
Cả đời này của ông ta, tới đây có thể nói là hoàn toàn thất bại.
"Cố Hữu biến thành như vậy, đều là do con ranh chết tiệt Cố Uyển Như kia mà ra."
"Còn ông, không giúp tôi lại đi nói giúp bọn nó, ông có phải bị ngu rồi không?"
"Tôi mới là con trai của ông."
"Cố Hữu mới là cháu trai ông, là cháu ruột đó!"
Cả người Cố Tùng như mất sức sống, sinh mạng của ông đã đến phút cuối cùng cuối rồi.
Hai mắt tiêu sự rã rời, đã không nghe được Cố Hiển nói cái gì nữa.
Trên đời này, người duy nhất khiến cho ông lưu luyến chỉ còn một người, là Cố Vân Lệ, đứa con gái mà ông nhìn luôn không vừa mắt.
Còn có Cố Uyển Như.
Ôm áy náy trong lòng, ông cụ chậm rãi nhắm mắt.
Cố Hiển ném Cố Tùng qua một bên: "Tôi vì tập đoàn Cố thị làm nhiều việc như vậy, ông thì sao chứ? Cuối cùng tôi lại không có được chút cổ phần nào."
"Đứng lên, đừng giả chết nữa."
Cố Tùng phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Phun máu xong, cuối cùng cũng mất đi ý thức.
Những người đang xem phát sóng trực tiếp cũng bị dọa sợ ngây người, tình huống này đảo ngược cũng nhanh quá rồi.
Trước đây vẻ mặt Cố Hiển đầy ủy khuất ngụy trang thành người tốt, lại không phải là người như vậy, lại còn đánh cả cha ruột của mình tới hộc máu.
"Ông lão không xong rồi, đây là giết người rồi..."
"Tại sao không ai ngăn cản ông ta lại."
"Đúng là súc sinh mà."
Cố Hiển cũng sững sờ, ông ta cũng không ngờ mình đã đánh chết Cố Tùng.
Bước lên kiểm tra, thân thể Cố Tùng đã bắt đầu lạnh đi.
Sống lưng phát run, Cố Hiển đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Không thể nào, làm sao nói chết là chết được chứ? Ngã lộn nhào một cái mà đã chết rồi?
Lão ta nào có biết, là Lập Minh đã tính toán thời gian.
Nếu lúc Cố Tùng tố cáo Cố Vân Lệ mà đột nhiên chết đi, thì người xem sẽ đổ tội này lên đầu người nào?
Dĩ nhiên là Cố Vân Lệ rồi, là bà làm cha già tức chết.
Quỳ vội xuống đất, Cố Hiển hốt hoảng: "Cha... cha ơi, cha sao rồi?"
Vào giờ phút này, là ai đi nữa cũng phát hiện ra nước mắt cá sấu của ông ta, là mèo khóc chuột.
Nhìn phát sóng trực tiếp, vẻ mặt Giang Hải bình thản, kết cục của Cố Tùng thật ra anh đã sớm đoán trước được.
Cố Uyển Như trợn to mắt: "Ông ta đang làm gì thế này?"
Không ai có thể ngờ được Cố Hiển sẽ ra tay đánh chết người.
Cố Vân Lệ sợ đến choáng váng, ngây ngốc một hồi lâu, chợt đứng lên, kêu to một tiếng: "Cha..."
Nói xong vội vàng chạy ra ngoài.
Cả nhà lập tức lên đường, đi "cứu" Cố Tùng.
Giang Hải đã giấu đi một số chuyện, anh không muốn để Cố Tùng chết ở trước mặt mấy người Cố Uyển Như.
Thân thể Cố Tùng dần dần lạnh đi, hiện trường là một cảnh nhốn nháo.
Cố Hiển như một cái xác biết đi vậy, tê liệt ngã xuống đất, hoàn toàn không chú ý phát sóng trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục.