"Mang tiền tới phòng bảo vệ. Tuyệt đối không gọi cảnh sát."
"Đừng gọi cảnh sát."
Lôi Nhân Hào sợ bên kia nghe nhầm, luôn nhấn mạnh.
Chỉ cần Cảnh sát tới thì họ được giải oan, nhưng Lôi Nhân Hào biết đang ở trên địa bàn người ta, muốn sống chỉ có cách cúi đầu. Giang Hải không nói một lời nào khoé miệng lại nhếch lên nụ cười vô cùng ác độc
Giang Hải đạp ga, chiếc xe phóng rất nhanh. Cố Uyển Như bị giật giật mình, hét lên. Cô lấy điện thoại di động ra thì phát hiện màn hình đã vỡ.
“Nguy hiểm.” Cố Uyển Như kêu lên.
Giang Hải im lặng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn. Lôi Nhân Hào là một người đau ốm, Cố Vân Lệ chỉ là một phụ nữ, vậy mà lại bị sỉ nhục. Giang Hải đang rất tức giận.
Anh gửi một tin nhắn cho Ngô Mẫn: "Anh làm tốt lắm, nếu thẻ mua sắm có vấn đề anh tự nhận hậu quả đi."
Trong văn phòng Hoàng Kim Giáp Lân, sau khi Giang Hải rời đi Ngô Mẫn vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Anh đã vô cùng lo lắng biểu đạt việc Ngô gia lựa chọn đứng về phía Giang Hải cho Bạch Lý Hưng biết. Ăn cây táo rào cây sung là một điều cấm kỵ, Ngô Mẫn sẵn sàng hứng chịu cơn giận của Bạch Lý Hưng.
Nhưng Bạch Lý Hưng lại khuyến khích Ngô Mẫn. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, Ngô Mẫn cũng hiểu phần nào cái danh Đế Vương kia có thân phận gì. Ngô gia đã nắm bắt được cơ hội.
Ngô Mẫn nhận tin nhắn thì vô cùng bất ngờ: “Thẻ mua sắm?”
Nhanh chóng gọi điện thoại: “Tần tổng, thẻ mua sắm kia có vấn đề gì sao?”
“Ngô Tổng, không hề có vấn đề, có chuyện gì sao?"
"Chẳng lẽ tôi lại đi gian lận sao?" Đó là Tần Hạo, chủ của Trung tâm thương mại thành phố Giang Tư.
Cũng vì Tần Hạo không muốn phiền phức, tự xử lý tấm thẻ kia, cầm qua cho Ngô Mẫn. Chẳng lẽ lại có chuyện?
Ngô Mẫn nói: "Anh nên tìm hiểu sự việc. Nếu anh đụng tới người không nên đụng, hậu quả, anh tự nhận lấy."
"Tôi sẽ đi tìm hiểu ngay."
Ngô Mẫn cúp máy. Tần Hạo khó chịu với giọng điệu của Ngô Mẫn. Ngô gia nhỏ bé còn không xứng, Ngô Mẫn lại dám nói với mình như thế này.
Ở thành phố Giang Tư, có rất ít người mà Tần Hạo không thể đụng đến, cả hai giới trắng đen Tần Hạo đều có thể chơi được. Tần Hạo có đủ tự tin.
Tần Hạo cũng là người có máu mặt, em trai Tần Hiên còn là đại ca trong giới hắc đạo, ai gặp đều gọi là "Hiên ca."
Nhưng hắn không biết người hắn đụng tới là ai. Giang Hải không quan tâm. Giận chó đánh mèo Ngô Mẫn? Giang Hải cũng không quan tâm.
Cha mẹ của Cố Uyển Như là cha mẹ vợ của anh. Trong lòng Giang Hải, không ai quan trọng hơn Cố Uyển Như. Nếu làm gì cha mẹ của Uyển Như, anh dám chắc sẽ cho người đó nếm thử tư vị địa ngục.
Giang Hải không có kiên nhẫn, thắt dây an toàn cho Cố Uyển Như: “Ngồi yên, cẩn thận.”
Giang Hải phóng chiếc Cayenne mới tinh lao thẳng vào Trung tâm mua sắm. Tấm kính vỡ thành từng mảnh, rơi vãi khắp nơi.
Giang Hải đá tung cánh cửa và nhẹ nhàng dìu Cố Uyển Như ra khỏi xe. Trông như một con đại bàng, anh chộp lấy một nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Phòng bảo vệ ở đâu?”
Lúc này, trong phòng bảo vệ, giám đốc đang dùng hết sức chửi bới. Trên người Lôi Nhân Hào có rất nhiều vết đánh đập, sắc mặt tái nhợt, nằm ở một xó trong góc.
Những vết tát đỏ trên mặt Cố Vân Lệ hiện lên chói mắt, đôi mắt sưng đỏ, bà đang viết "biên bản khai nhận tội" vào sổ làm việc theo lời đọc của ông ta một cách nhục nhã.
Giám đốc Khương nhìn biên bản thầm nghĩ hai tên lừa đảo già nua này không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta được.
" Trước đó đã tiêu bao nhiêu? Có bao nhiêu thẻ giả?"
"Chúng tôi không có..." Cố Vân Lệ giải thích: "Đừng đánh ông ấy! Ông nói bao nhiêu, tôi viết bấy nhiêu... "
Giám đốc Khương đắc ý đá lên người Lôi Nhân Hào rồi cười: "Đồ nghèo hèn, rẻ mạt."
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang len... Cánh cửa của phòng bảo vệ đã bị bật tung. Giang Hải kéo Cố Uyển Như xông vào, như muốn ăn tươi nuốt sống cả bọn.
Toàn thân anh chỉ có sát khí. Làm người ta sởn cả tóc gáy. Giang Hải mỉm cười, nhưng trong mắt lại hiện lên tia lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.
“Cha…”
Cố Uyển Như lao tới đỡ Lôi Nhân Hào: “Cha, ai đánh cha?”
Cố Vân Lệ thấy thế lao tới ôm Cố Uyển Như, bao nhiêu tủi nhục đều trút ra, khóc lớn hơn.
“Mẹ, sao lại vậy?”
“Ồ con gái của hai kẻ lừa đảo.” Giám đốc Khương khinh bỉ: “Dám dùng thẻ giả mua sắm. Đúng là chán sống mà."
“Mày mang bao nhiêu đến? Định đền bù tổn thất như thế nào đây?”
Giang Hải nắm chặt hai nắm đấm, bước tới đỡ Cố Vân Lệ ngồi xuống: “Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Cố Vân Lệ nghẹn ngào, không nói rõ được. Lôi Nhân Hào đành nói ra lý do.
Giám đốc Khương cầm biên bản kia đắc ý nói: "Tên chết bầm, muốn chối tội sao? Gọi cảnh sát? Muốn chết.” Giám đốc Khương tự tin.
Giang Hải cười nói: “Không cần gọi cảnh sát".
Giang Hải quát lớn.
“Ai đã tát? Ai đánh? Mày phải không?”
Giang Hải cả thân chỉ có sát khí, làm cho giám đốc Khương sợ hãi.
“Kia…”
Giang Hải tóm Giám đốc Khương. Đập đầu ông ta vào tường, sau đó ném ra xa, ông ta cuộn tròn người, văng đi. Nếu không vì sợ cha mẹ vợ và Cố Uyên Như thấy cảnh máu me, anh đã cho hắn chết không toàn thây.
Giám đốc Khương bị gãy răng, toàn thân đau đớn, chống người đứng dậy: “Mày dám đánh tao?”
"Bốp..." Giang Hải tát mạnh vào mặt hắn ta, thêm vài cái răng văng ra.
“Xe bên ngoài là của anh?” Bảo vệ chạy vào
Giang Hải quay lại: “Sao nào?”
Nhân viên bảo vệ thấy giám đốc Khuông bị đánh thì nhào vào Giang Hải. Nhưng còn chưa kịp đụng tới anh, thì đã bị ngã nhào xuống đất.
Cố Vân Lệ che mặt, chỉ vào một nhân viên bảo vệ: “Là hắn đánh tôi.”
Giang Hải túm nhân viên bảo vệ kia tới, nụ cười dữ tợn, khát máu hiện lên. Nhân viên bảo vệ sợ hãi, khí thế đến hành động của Giang Hải làm mọi người rung sợ.
"Bốp..."
"Bốp..."
Mỗi cái tát như trời giáng, từng cái tát vang dội
“Dừng lại.” Giọng nói tức giận vang lên.
Tần Hạo mang người đến, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Sau khi nhận được cuộc gọi của Ngô Mẫn, Tần Hạo không ngờ có người lại dùng thẻ mua sắm dùng để mua đồ với trị giá lớn thế.
Nhưng mọi thứ là hiểu lầm, việc giám đốc Khương bắt giữ những người này cũng không sai. Đúng là trung tâm mua sắm chưa bao giờ phát hành thẻ mua sắm có mệnh giá lớn. Chỉ cần giải thích rõ không phải ổn rồi sao.
Nhưng khi thấy cảnh kia, Tần Hạo vô cùng tức giận. Có người dám đè đầu hắn, Giang Hải đâm thẳng vào khu Thương mại, không xử lý tốt thì hắn còn mặt mũi gì nữa chứ.
“Cậu thanh niên, đừng làm quá, hậu quả anh không nhận nổi đâu.” Tần Hạo nhìn Giang Hải cảnh cáo.
Giang Hải nhìn Tần Hạo bằng lạnh băng: "Hậu quả? Tôi muốn thấy."
Người đứng sau Tần Hạo mạnh miệng: "Tổn thất lên đến tiền triêu. Còn cả đánh người, anh đủ tiền sao?"
"Bồi thường?" Giang Hải gật đầu đồng ý:
"Bao nhiêu? Nói!"
Tần Hạo nhìn Giang Hải ăn mặc bình thường, cũng không phải dáng vẻ thượng lưu. Dù anh ta có người chống lưng thì cũng là hạng tầm thường.
“Năm trăm triệu, anh tra được?”
Tần Hạo nghĩ Giang Hải không thể trả được số tiền lớn kia, thứ hắn ta cần là Giang Hải quỳ xuống xin bỏ qua, hắn sẽ rộng lượng bỏ qua cho.
Hắn ta còn nhìn Cố Uyển Như, trong lòng nghĩ tới chuyện dơ bẩn, cô gái này cũng tạm được, lấy cô ta trả nợ cũng không sao.
Những tên đứng sau Tần Hạo ra vẻ như đã sẵn sang bằm thây Giang Hải, chỉ đang đợi lệnh mà thôi.
Giang Hải ánh mắt sắc lạnh nói: "Được! Các người muốn đền thế nào thì thế ấy?" Giang Hải ném ra một tấm thẻ.
Tần Hạo cúi đầu liếc mắt nhìn, vẻ mặt dịu xuống, lạnh lùng nói: "Tốt!"
Khi đó, có người đem máy quẹt thẻ tới, ngay lập tức có thông báo thanh toán xong năm trăm triệu. Tần Hạo nhìn Giang Hải giống như một con mồi lớn nhiều tiền, tự hỏi thẻ kia có bao nhiêu nhỉ?