Làm Đế vương, đại biểu cho người môi giới ngầm của phương Đông, lại có được Cự Ước Toàn thư bản khắc đá của người Hebrew.
Người Hebrew không dám nhằm vào Giang Hải, lại muốn biến Cố Uyển Như thành quân cờ để trao đổi.
Sờ sờ mũi, đột nhiên lóe lên sát ý.
Dám ra tay với Cố Uyển Như, đúng là muốn chết rồi.
Chuyện này xem ra vẫn này phải giải quyết nhanh một chút mới được.
Giang Hải không hề lo sợ, mà là lo lắng cho Cố Uyển Như, cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Trở lại xe, Cố Uyển Như cố ý nắm lấy Giang Hải ngửi xem có mùi thuốc hay không, lật đi lật lại quần áo trên người anh.
“Coi như anh thông minh.” Cố Uyển Như hừ một tiếng.
Giang Hải cười theo, gương mặt không hề biến sắc khi đối mặt với sát thủ lúc này đây lại có chút căng thẳng.
Dựa vào một bên ghế, tiện tay nhét luôn bật lửa và thuốc lá vào trong ghế ngồi.
Vẫn may anh nhanh tay nhanh mắt, thoát được một kiếp.
Nếu như bị bắt tận tay, buổi tối cũng đừng mơ được ngủ trên giường nữa.
Một là Giang Hải biểu hiện không tốt, thứ hai là trong văn phòng luôn có người lười như vậy nhìn đến thật buồn bực.
Cố Uyển Như bản thân thà rằng nhàn rỗi cũng sẽ khiến cho chân sai vặt luôn trong trạng thái mệt chết, sắp xếp cho Giang Hải rất nhiều việc.
Miệng còn gầm gừ làm không tốt sẽ bị phạt.
Giang Hải chỉ hỏi một câu có phải em muốn loại trừng phạt trên giường kia không?
Kết quả bị Cố Uyển Như đánh cho một trận tơi bời.
Giang Hải lệ rơi đầy mặt, đành bị bức thành chân sai vặt.
Bên trong tập đoàn Uyển Như, mỗi người đều đang bận rộn làm việc của mình, lại có một người đàn ông lớn tuổi tìm đến tận cửa lớn, chỉ đích danh muốn gặp Giang Hải.
Ở tập đoàn Uyển Như này, Giang Hải không có quyền chức gì, ai lại tìm gặp Giang Hải chứ.
Vừa ra khỏi cửa, thế mà lại gặp ngay ông già Thiếp Mục này.
Giang Hải cũng cảm thấy không có gì bất ngờ, thuận miệng chào hỏi, đón Thiếp Mục vào một phòng họp.
“Lão y tiên đến thành phố Giang Tư tìm tôi, là vì nhà họ Đồng sao?”
Giang Hải đi thẳng vào vấn đề, nhưng cũng chỉ là nói qua qua vậy thôi, cự tuyệt là xong. Giang Hải và nhà họ Đồng hay Thiếp Mục tuyệt nhiên không có chút giao tình nào, mặc kệ nhà họ Đồng bị tiêu diệt hay bị sao, cũng không có liên quan gì tới Giang Hải.
“Anh Giang, lão già nhà họ Đồng này tự biết không còn nhiều thời gian, cũng không muốn thiếu nợ ân tình với anh.”
Thiếp Mục tủm tỉm cười, đã là có việc cần cầu người ta, tư thế bày ra cũng thật khiêm nhường.
Nếu như để người ngoài biết được, đường đường lão y tiên thế mà lại nói năng nhỏ nhẹ với một người trẻ tuổi vậy, e là kinh ngạc tới rớt cả cằm.
“Vậy cũng không liên quan gì đến tôi nữa rồi.” Giang Hải hơi mỉm cười, tỏ thái độ tiễn khách.
“Nhưng……” Thiếp Mục vẫn có chút do dự, ấp a ấp úng.
Giang Hải cảm thấy vô cùng phiền toái, trên tay còn có một tệp tài liệu cần nhập vào máy tính, đến giờ mà chưa làm xong, Cố Uyển Như chắc chắn sẽ tức giận.
Giang Hải cụp mắt xuống, căn bản không hề có ý đáp lại, mặt già đỏ lên, dứt khoát liền nói thẳng ra.
Ông cụ Đồng thuộc về bệnh lạ, đơn giản mà nói, chính là tâm mạch không đều, chỗ nhiều chỗ ít.
Người như vậy, trăm người mới có một. Cho dù có, bác sỹ thông thường trên đời này cũng không nhìn ra triệu chứng, chỉ cho rằng bẩm sinh vốn đã yếu ớt.
Giang Hải nhếch mép cười, tâm mạch không đều thế mà vẫn có thể sống đến từng này tuổi, đây là kiếp trước đã tích loại phúc đức gì, phải làm biết bao chuyện tốt đẹp khiến trời đất cảm động mới có thể được phúc phận này.
Ông cụ Đồng tác cao như vậy, đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết.
Ông ta có một đứa cháu trai, cũng thật xui xẻo đã bị di truyền lại triệu chứng căn bệnh tâm mạch không đều bẩm sinh của ông ta.
Đời này nhà họ Đồng con cháu trong nhà tuy nhiều, nhưng gánh vác được chỉ có một người này.
Nếu có mệnh hệ gì, nhà họ Đồng cũng không biết phải để lại cho ai.
Người thân quan hệ như máu thịt, không cần biết phải trả giá bao nhiêu, cũng muốn chữa khỏi cho đứa nhỏ này.
Giang Hải cười nhạt: “Tôi đã nói với anh em nhà họ Đồng rồi, tôi không phải bác sĩ.”
“Chứng bệnh này không cần bác sĩ.” Thiếp Mục nói: “Chỉ cần……”
Sắc mặt Thiếp Mục phức tạp, âm tình bất định một hồi lâu mới lấy hết can đảm nói: “Chỉ cần tâm pháp truyền thừa của Đế vương.”
Sắc mặt Giang Hải biến đổi cực lớn, Thiếp Mục thế mà lại biết anh là Đế vương?
Tâm niệm vừa chuyển, vừa suy nghĩ cùng hiểu được. Ông ta chữa trị cho ông cụ Diệp kia, mối quan hệ hòa hợp khăng khít, Diệp Liên Hách nói thân phận của anh cho ông ta biết cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu muốn tâm pháp truyền thừa của Đế vương, tuyệt đối không thể.
Xoay người đứng dậy, Thiếp Mục thế mà lại mưu đồ tới vật truyền thừa của Đế vương, chính là người trong thiên hạ có chết hết Giang Hải cũng sẽ không lấy ra cho ông ta.
“Lão y tiên, tôi kính ông tuổi đã cao, điều này coi như chưa từng nghe qua.” Giang Hải lạnh giọng nói: “Tôi còn có việc, không tiễn.”
Thiếp Mục cũng đứng lên, chậm chạp móc ra một vật: “Nếu tôi còn có vật này thì sao?”
Giang Hải vừa thấy, đồng tử co lại.
Quân bài hưng vong!
Nhân danh Đế vương, giữ gìn lợi ích phương Đông, bảo vệ mảnh đất này.
Đế vương không biết hưng thịnh từ khi nào, bởi vì Đế vương các đời trong quá khứ không chú trọng thanh danh. Tới giờ cũng không biết đã truyền lại bao nhiêu đời.
Nhưng có một điều, mỗi khi thiên hạ đại loạn, dị tộc xâm lấn, tất sẽ có bóng dáng Đế vương.
Từ thời Lục triều Ngũ Hồ loạn Hoa, chia cắt 16 nước.
Nguyên triều Mông Cổ diệt Tống.
Mãn Thanh như hổ lang vào cửa.
Mỗi một lần, đều có hình ảnh Đế vương xuất hiện.
Cũng đều lấy danh nghĩa Đế vương lưu lại cho thế gian quân bài hưng vong.
Nhưng nhìn vào lịch sử, quân bài hưng vong rất ít khi xuất hiện.
Cho nên, mỗi khi quân bài này xuất hiện đều là khi phương Đông dốc sức chiến đấu sinh tử.
Thêm nữa, dị tộc nhiễu loạn thiên hạ thuộc về phương Đông, Đế vương tuyệt không can thiệp vào việc thay đổi triều đại.
Mà Nhật Bản xâm lấn, quân bài hưng vong xuất hiện hẳn mười ba lá.
Có thể thấy được lòng lang dạ sói của lũ Nhật Bản diệt đất nước ta.
Quân bài hưng vong, có thể là đưa tới đại ân của Đế vương, cũng có khi vì tồn vong của thiên hạ mà dốc hết sức lực, tạo nên người nổi danh hi sinh cho đất nước.
Dựa vào quân bài, có thể khiến Đế vương làm giúp một chuyện, chỉ cần là chuyện Đế vương làm được thì không thể chối từ.
Các quân bài đã từng bị thu hồi, chỉ có một tấm, lưu lạc ở đâu không rõ.
Nhưng quả thật không thể ngờ được, tấm bài này lại được xuất hiện một lần nữa.
Giang Hải trong lòng không ngừng mắng lớn, đã có quân bài rồi, ông còn không sớm lấy ra, nói dông dài nửa ngày như vậy làm gì.
Giang Hải xoay người ngồi xuống: “Xem ra, việc lần này, tôi không giúp cũng không được?”
Thiếp Mục nhẹ nhàng thở ra, ông ta không ngờ, Giang Hải vẫn thừa nhận lời hứa này của Đế vương.
“Quân bài này vốn là của nhà họ Đồng.” Thiếp Mục nói: “Vậy đứa nhỏ nhà họ Đồng, có thể cứu rồi?”
“Cứu, có thể cứu được.” Giang Hải nói: “Nhưng mà, có thể tiếp nhận được truyền thừa của tôi hay không, còn phải xem nhà họ Đồng có thái độ thế nào.”
Rất nhiều thứ, không thể nói cùng Thiếp Mục, ông ta chỉ là người mang quân bài tới đây.
Nhận truyền thừa Đế vương, đứa nhỏ nhất định không được có liên quan với nhà họ Đồng nữa.
Nếu không, Giang Hải tuyệt đối không đồng ý.
Giang Hải kỳ quái hỏi: “Quân bài này, giá trị không tầm thường, cho nên nhà họ Đồng sẽ đưa ra yêu cầu đưa càng cao hơn.”
Thực hiện ước định của quân bài, Giang Hải có thể mời danh y cho nhà họ Đồng, họ lại có thể sinh thêm nhiều con.
Tuy rằng nghe có vẻ không có nhân tính, nhưng đây là cách tối ưu nhất.
“Cái này……” Thiếp Mục thở dài.
Rất rõ ràng, ông ta cũng đưa ra ý kiến tương tự.
Nhưng nhà họ Đồng, cứ nhất quyết phải giữ đứa nhỏ này lại.
Giang Hải không còn gì để nói, trầm ngâm một lát: “Ba ngày sau, tôi cùng ông qua đó một chuyến.”
Giang Hải thu lại quân bài hưng vong, hơi vo lại, quân bài vỡ vụn.
Nói cho cùng đây cũng chỉ là một miếng mai rùa mà thôi. Nếu ân oán giải quyết xong, quân bài hưng vong cũng không cần thiết phải tồn tại nữa.
Vừa tiễn Thiếp Mục đi, Giang Hải lại đón một vị khách khác.
Bạch Lý Hưng.
Từ khi Bạch Hiệu bị giám định không phải huyết thống Bạch gia, những chuyện tiếp theo quả thật máu chó đến mức biên kịch ghê tởm nhất cũng không viết ra nổi.
Bạch gia và Lan gia hoàn toàn lật mặt, Lan Nhã Cát tự nhiên cũng bị đuổi khỏi Bạch gia, còn bị thu lại hết những chuyện làm ăn có liên quan đến Bạch gia.
Không còn Bạch Hiệu, những vấn đề khó khăn mới lại bày ngay trước mắt.
Bạch Hùng thân mang trọng bệnh, nói không chừng ngày nào đó sẽ nhắm mắt xuôi tay về Tây thiên.
Sau khi ai sẽ làm chủ Bạch gia? Ai gánh vác cái nhà này, ai là người làm chủ?
Bạch gia phương Bắc là gia tộc cổ xưa có ngàn năm truyền thừa, không biết có bao nhiêu người muốn ngồi lên cái vị trí kia.
Khói súng tranh đoạt vị trí gia chủ kia sớm đã tràn ngập, chỉ cần có vật khơi mào, Bạch gia sẽ lập tức có nội chiến.
Lúc này, Bạch Lý Hưng đề nghị tìm Giang Hải trở về, không ngờ lại được tán thành.
Tuy rằng Giang Hải là con riêng của Bạch Hùng, nhưng cũng là huyết mạch chính thống.
Một đám trưởng bối như Bạch Lý Hưng, tự nhiên sẽ đề cử Giang Hải trở lại tiếp nhận vị trí gia chủ.
Nhưng ai cũng biết, Giang Hải rất chướng mắt Bạch gia.
Chưa giết đám người không biết thân phận trong Bạch gia, đã là niệm tình cùng huyết mạch rồi.
Giang Hải cũng biết những cổ đông cũ kia của Bạch gia, đề cử mình thực chất cũng có mục đích riêng.
E là để thuyết phục đám người này, Bạch Lý Hưng đã nói ra tin tức Giang Hải chính là Đế vương.
Có Đế vương làm gia chủ, Bạch gia ở phương Đông còn không phải hiên ngang mà đi sao?
Bằng không Bạch gia sao có thể dựa vào một người chưa từng về qua Bạch gia, còn là loại con hoang không rõ danh tính.
Đối với Bạch Lý Hưng, Giang Hải vẫn tôn trọng như cũ. Ân tình đã trả nhưng tình thân vẫn còn.
Nếu nói là người thân huyết mạch tương liên, có thể được Giang Hải coi như người thân ruột thịt, cũng chỉ có Bạch Lý Hưng này là người duy nhất.
“Chú Bạch, lần này chú đến thành phố Giang Tư, là tới chơi hay làm việc?” Giang Hải hỏi.
Nếu là tới chơi, Giang Hải tự nhiên sẽ đón tiếp thật tốt.
Nếu là có việc, Giang Hải đương nhiên cũng không có thười gian để phụng bồi.
“Bạch Hiệu, lại không phải con ruột của ông ấy……”
Nói xã giao vài câu, cuối cùng Bạch Lý Hưng cũng nói ra mục đích.
“Ông ấy hy vọng cháu có thể trở về, đổi thành họ Bạch!”
Giang Hải chớp mắt biến sắc, mặt trầm xuống: “Nằm mơ.”
“Tôi vốn là họ Bạch, nhưng kết quả tồi tệ như ngày hôm nay, đều là do Bạch gia gieo xuống.”
Nếu lúc trước Giang Hà đi tìm Bạch Hùng, nếu Bạch Hùng ra tay trợ giúp.
Giang Hà chắc chắn sẽ không nhảy xuống biển tự sát, mà Giang Hải, dưới ảnh hưởng của mẹ đối với Bạch gia cũng đã nương tay rồi.
Thế nhưng Bạch Hùng không hề làm gì.
Ông ta còn ngầm cho phép Lan Nhã Cát sắp xếp người sỉ nhục, chửi rủa Giang Hà.
Có thể nói tất cả mọi thứ do Lan Nhã Cát một tay làm ra, nhưng Bạch Hùng cũng phải gánh trách nhiệm tương tự
Một người đàn ông, ngay đến người con gái của mình còn không bảo vệ được, còn gọi gì là đàn ông.
Cho tới bây giờ, lúc cần mới đến cầu Giang Hải quay về Bạch gia?
Năm anh chín tuổi, Bạch Hùng ở đâu?
Năm năm trước, khi Giang Hải bị ném lên thuyền nhập cư trái phép, Bạch Hùng ở đâu?
Giờ đây, Giang Hải là Đế vương cao quý, Bạch gia lại cầu xin anh quay lại?
Giang Hải nói: “Tôi và Bạch gia đã không có bất kì quan hệ nào.”
Bạch Lý Hưng nói: “Cứ cho là ông ấy làm sai, nhưng bây giờ ông ấy cũng rất hối hận. Cho là ông ấy có lỗi với cháu đi, chẳng lẽ cháu nhẫn tâm để một người sắp chết ra đi không nhắm mắt sao?”
Giang Hải cười: “Cứ như chú nói, đầu tiên tôi giết sạch người Bạch gia, sau đó khóc lóc xin lỗi, các người dưới suối vàng vẫn vui vẻ tiếp nhận, phải không?”
“Đừng dùng bất cứ tình cảm gì để thuyết phục tôi, càng đừng dùng đạo đức tới ép buộc tôi.”
“Tôi vốn không có đạo đức, trói buộc cái gì?”
Sắc mặt Bạch Lý Hưng khó coi tới cực điểm, ông ta biết sẽ không dễ dàng gì thuyết phục được Giang Hải, lại không ngờ Giang Hải thật sự là nước chảy cũng không dừng bước.
“Vậy……” Bạch Lý Hưng nói: “Cháu có thể đi Bạch gia một chuyến, thăm một người bệnh không?”
“Nói như thế nào, ông ấy cũng là người cho cháu sinh mệnh này.”