Mục lục
Chàng Rể Kỳ Quái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bọn tao là đàn em lão Tam, mày dám?" Tên khác cầm dao lên xông tới.



"Giết nó..."



"Đánh..."



"Bốp…bốp..."



Chỉ trong nháy mắt, chỉ còn một tên đứng trên mặt đất. Đám đàn em đều nằm lê lết trên mặt đất. Tiếp tục năm sáu người khác xông lên, Giang Hải còn không thèm nhìn, đã đánh bọn chúng nằm bẹp.



Kẻ cầm đầu nhìn thấy vô cùng sợ hãi, hai chân mềm như bún, run cầm cập, lúc này Giang Hải thu điện thoại về, cảm thấy chuyện ở đây làm Cố Uyển Như phân tâm rồi.



“Về nói với lão Tam, đừng tìm đường chết!”



Sau khi khảo sát hiện trường, Cố Uyển Như cùng mọi người quay lại. Thấy nhiều người la liệt nằm dưới đất vô cùng thê thảm, Cố Uyển Như hỏi: “Có chuyện gì thế kia?”



“Không rõ, tự dung tới nằm đây, thật lạ nha!” Giang Hải mở cửa xe cho Cố Uyển Như.



Giang Hải ân cần nhắc nhở: "Dưới đất rất lạnh, mọi người đừng nằm mãi thế."



Trong lúc này, Hồng Tam Lão cầm sấp tiền nhìn Cố Hiển.



“Sao vậy Cố đại gia? Còn phải ra vẻ đạo mạo sao?”



Hồng Tam Lão hành hạ cô gái bên cạnh rồi đẩy qua cho Cố Hiển, bên cạnh Cố Hiển lại có thêm hai cô gái xinh đẹp. Nhưng Cố Hiển hiểu rõ đạo lý, chơi gái thì nên tìm gái sạch mà chơi. Gái của những người kia sẽ sạch sao?



Cố Hiển gượng cười, chỉ nhìn vào điện thoại của Hồng Tam Lão chờ đợi. Cố Hiển chi thêm rất nhiều tiền muốn bắt Giang Hải đem về. Cái ông ta muốn không chỉ là trả thù, mà là tự tay trả thù.



Hồng Tam Lão cũng đã cho người đi làm việc, Cố HIển nghiến răng dữ tợn, nghĩ đến lúc gặp Giang Hải, ông ta cần làm gì. Thấp thỏm không yên, ông ta có vẻ mất kiên nhẫn.



Chuông điện thoại reo, Hồng Tam Lão cười tươi rói, nhưng lại không vội trả lời, cứ để điện thoại reo liên tục trên bàn.



"Cố đại gia, ông yên tâm. Lão Tam tôi làm ăn uy tín, giải quyết nhanh chóng. Mẹ kiếp! Ông thích bi nó xào món gì tôi sẽ làm cho ông."



Cố Hiển lo lắng, nhưng ông ta chỉ có thể nhìn Hồng Lão Tam, mong hắn có thể trả lời điện thoại thật nhanh, nhưng lại không dám nói.



"Danh tiếng lão Tam ai mà không biết. Lợi hại nhất nhì cái đất này."



“Mẹ kiếp, tôi thích ha ha ha.” Hồng Tam Lão cười to, tay chân lại không yên hành hạ người phụ nữ bên cạnh.



Sau đó, hắn nhận điện thoại vô cùng đắc ý, tự đắc như thể mọi chuyện đang trong tầm tay.



Nhưng trái ngược với sự đắc thắng của hắn, tên đàn em đầu dây bên kia run lập cập, giọng nói đứt quãng: “Lão…Tam…hỏng rồi.”



“An hem đều bị thương tích…không còn ai…”



“Hả?” Hồng Lão Tam không ngờ mất mặt trước Cố Hiển, không tin vào tai mình.



Hắn ta tức giạn: "Còn bao nhiêu người?"



"Mình…tôi."



"Chết tiệt...Vô dụng!" Hồng Tam Lão đập nát điện thoại.



Tên cầm đầu còn chưa kịp phản ứng, những tên đàn em bị thương đã được đưa đi bệnh viện, bác sĩ điều trị và thăm khám. Nhưng điều lạ lùng, mọi người đều bị thương cùng một chỗ, còn không lệch chút nào.



Cố Hiển chưa kịp mừng thì gương mặt lại đơ ra. Đang nghĩ Giang Hải sẽ chết chắc, ai ngờ lại thành ra như vậy.



“Lão Tam…” Cố Hiển nghi ngờ nhìn Hồng Tam Lão, chẳng lẽ một đám du côn lại còn thua một tên lái xe quèn.



Hồng Tam Lão khí thế hừng hực, tức giận muốn nổ tung nhìn Cố Hiển: “Thêm tiền đi! Tôi dùng toàn lực giết hắn. Lần này không thất bại rồi!”



Cố Hiển kinh ngạc, không ngờ tên Hồng Tam Lão này vô cùng bỉ ổi, giá cả xong xuôi vẫn muốn thêm tiền.



Hông Tam Lão dữ tợn vô cùng: “Mẹ kiếp, tôi tổn thất anh em như thế, vẫn đang hoàn thành việc cho ông, ông không thêm tiền thì ai thêm?”



“Cần…bao nhiêu?” Cố Hiển toát mồ hôi hột.



Âm thầm tự nhủ, chỉ cần trừ được Giang Hải thì thêm tiền cũng không sao cả.



“Năm trăm triệu.” Hồng Tam Lão dứt khoát ra giá.



Một thanh niên ngồi yên lặng từ đầu đến giờ, nhìn như một công tử bột, nhìn móng tay như đang soi mói.



“Đan Lục, đến lượt cậu đi rồi, đem tên khốn kiếp kia về đây cho tôi.”



Hồng Tam Lão nổi tiếng tàn độc nhất Giang Tư này, nhưng ít ai biết được cánh tay đắt lực của hắn ta luôn thay hắn xông pha chính là Đan Lục này.



Không phải không có người muốn giết Hồng Tam Lão, mà là không có khả năng cùng không dám. Bất kỳ ai có ý định khiêu khích cũng trở thành một thi thể đầy máu.



Đan Lục cứ thế yên lặng rời đi.



“Mẹ kiếp, nhớ chuyển tiền cho tôi!” Hồng Tam Lão hung ác nhìn Cố Hiển.



“Đừng quên là năm trăm triệu.” Hồng Tam Lão đập bàn: “Ông dám quên, hay cố ý quên, tôi chắc chắn cho ông nếm mùi lợi hại.”



Cố Hiển lúc này mới thấy hối hận, đúng là không nên dính vào những kẻ như Hồng Tam Lão, nhưng đã bước lên thuyền nào dễ xuống. Đành cắn răng nghe lời.



Ông ta nhanh chóng chuyển tiền, tự an ủi chỉ cần trừ được Giang Hải thì những gì ông làm đều xứng đáng. Chợt Cố Hiển nghĩ ra một chuyện cực kỳ xấu xa, nở nụ cười âm hiểm.



Chỉ cần có thể loại bỏ Giang Hải, chút tiền này không đáng là gì.



Ánh mắt của Cố Hiển trở nên hung tợn, nảy sinh một ý nghĩ xấu xa, khóe miệng cũng nở một nụ cười nham hiểm.



Hồng Tam Lão thực sự có năng lực để ngạo mạn đắc ý, đó không phải chỉ là lời nói suông. Sau khi chuyện Giang Hải xử lý xong, vậy người Cố gia có chuyện gì đó…Cho dù Cố thị có tụt dốc vẫn rất có giá trị, nụ cười Cố Hiển càng sâu hơn.



Đan Lục đã đến trước Công ty con của Cố thị, được giao lại cho Cố Uyển Như, sau khi Cố Uyển Như tiếp quản đã đổi bảng tên thành Công ty MS.



Đến quầy lễ tân, Đan Lục bày ra khuôn mặt ưa nhìn, kết hợp với ngoại hình bắt mắt, càng khiến người ta có ảo giác như đây là một chàng trai mềm yếu.



“Ở đây có ai là Giang Hải không?.



“Giang Hải?” Thực sự lễ tân không biết Giang Hải.



“Vậy Cố Uyển Như có ở đây không?” Đan Lục cười cợt hỏi như không có gì.



Cô lễ vì thấy anh quá soái, như vô thức nói: "Cố tổng? Không, tôi không thể nói là Cố tổng ở trong văn phòng. Nhưng vị soái ca này, anh là ai? Đến chỗ chúng tôi làm gì thế?"



"Tìm người không được sao?"



Vì công ty vẫn ở trụ sở cũ, nên không quá lớn, có thể nhìn thấy bảng tên Tổng giám đốc ngay từ bàn lễ tân. Lúc này Đan Lục lộ vẻ mặt hung tàn. Cho đến khi Đan Lục đi một đoạn thì cô lễ tân mới đuổi theo.



“Anh không được…phải hẹn trước…”



Đan Lục cứ thế đi thẳng tới văn phòng của Cố Uyển Như.



Trong văn phòng, Cố Uyển Như đang bận công việc, dự án lớn nên việc cũng rất nhiều. Còn Giang Hải thì vô cùng nhàn rỗi ở một góc chơi điện thoại. Tuy Đan Lục không biết Giang Hải nhưng biết Cố Uyển Như, hắn biết chỉ cần túm được Cố Uyển Như thì Giang Hải sẽ xuất hiện.



Cố Uyển Như nhìn thấy Đan Lục khá lạ: “Anh là ai?”



Đan Lục đi về hướng Cố Uyển Như cũng không đáp lời, trong tay áo lộ ra con dao sắc bén. Hành động nhanh chóng, kề dao lên cổ Cố Uyển Như, rồi hét to: “Giang Hải.”



Cố Uyển Như vì quá bất ngờ nên không kịp phản ứng.



Giang Hải lạnh lùng: “Hình như tôi vô hình rồi nhỉ?”



Đan Lục nhận ta Giang Hải đang đứng ngay cạnh mình, vẻ mặt tàn nhẫn lạnh lùng nhìn Giang Hải, sau đó đẩy Cố Uyển Như ra, nhanh chóng ra tay với Giang Hải.



Đan Lục dùng dao muốn đâm thẳng vào Giang Hải, sát khí ngập trời. Giang Hải lạnh lùng, cảm nhận sự máu lạnh kia trên người Đan Lục. Đế Vương của giới ngầm thì có gì không thấy qua, nhưng một tên trẻ tuổi như Đan Lục lại có sát khí cùng sự khát máu tàn nhẫn kia, hiếm có khó tìm.



Khi con dao cách một chút nữa chạm vào Giang Hải thì lại bị chững lại, thì ra Giang Hải dùng bút đâm thẳng vào nách của Đan Lục.



“Chẳng lẽ cậu thích giết chóc vậy sao?” Giang Hải thờ ơ như đang nói chuyện phiếm.



Đan Lục vẫn không chút biểu cảm dư thừa: “Rất mạnh…được lắm…”



“Định cho rằng tôi nên vui khi chết trong tay cậu?” Giang Hải tiếp tục đâm sâu vào, gần như lún cây bút.



Giang Hải mỉa mai: “Thật sự không đủ thực lực, lại còn nhàm chán, như khúc gỗ, nên kêu rên hay gì chứ nhỉ.”



“Chắc là lần đầu bị dị vật không phải vũ khí đâm vào đúng không? Không sao, đau cứ lên tiếng. Hay là cậu thích?”



Dao găm bung ra, muốn đâm thẳng vào tim Giang Hải. Cây bút kia đâm lún vào người Đan Lục, nhưng lại không nguy hiểm tính mạng. Đan Lục muốn nhịn đau đổi lấy mạng của Giang Hải.



Nhưng hắn ta đã đánh giá quá cáo bản thân, con dao kia chưa chạm tới da thịt Giang Hải, thì con dao đó lại cắm xuyên bàn tay Đan Lục, thậm chí con dao còn bị xoáy sâu, làm cho vết thương bị đụt lỗ.



Cuối cùng, mũi dao xuyên bàn tay Đan Lục đâm mạnh vào bả vai, làm tay hẳn bẻ ngược, lòng bàn tay dính chặt vào bả vai: "Xem như đây là quà gặp mặt."



Đan Lục không nhìn ra động tác của Giang Hải, nhanh tới mức hắn không thấy được gì cả. Đồng tử co rút lại, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Giang Hải. Đan Lục không sợ chết, máu hay nguy hiểm hắn trải qua rất nhiều, nhưng nổi sợ của Đan Lục hiện tại cứ như một con chuột nhìn thấy con mèo, sợ hãi tột cùng.



Ánh mắt Giang Hải lạnh lẽo, nụ cười tà mị: "Giết? Để cậu thành một kẻ tàn phế vô dụng, có khi tốt hơn nhỉ?"



Đan Lục chém giết, gây tội rất nhiều người. Cho nên, kẻ thù của hắn ngoài kia nhiều vô số, chỉ chờ hắn thất thế, sẵn sàng chà đạp hắn, cho hắn sống không thành chết.



Giang Hải ra tay nhẹ như thế, chỉ vì không muốn Cố Uyển Như thấy cảnh máu me. Nếu không, Đan Lục kia có lẽ đang nằm trong vũng máu rồi.



Đan Lục bỗng nhiên thốt ra: "Thiên Lương..."



“Sai!” Giang Hải hung ác quát: “Biến!”



Đan Lục khó khăn đứng lên, bỏ đi không dám quay đầu lại. Vết máu nhỏ giọt, tuy nhỏ nhưng rất chói mắt. Cố Uyển Như sợ hãi, nhìn Đan Lục đang bị thương lảo đảo đi. Mọi thứ quá nhanh, chưa đầy năm phút, mọi thứ đã xong.



Nữ lễ tân nhìn thấy thì bất ngờ, vừa sợ hãi. Lại nhìn thấy Giang Hải ở kia, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.



Giang Hải trước khi đóng cửa lại, lạnh giọng: “Dọn dẹp hành lang đi!”



“Ổn rồi! Em làm tiếp đi!” Giang Hải dứt lời, cầm cây lâu nhà bắt đầu lau đi vệt máu vương trong phòng.



Cố Uyển Như vẫn chưa hồi thần, giọng nói hơi run: “Đó là ai? Sao lại làm thế với tôi?”



“Chắc là ai đó ganh tị vợ anh xinh đẹp tài giỏi mà thôi!” Giang Hải lấp liếm.



 



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK