Ở cửa câu lạc bộ, tôi buồn chán đá hòn đá.
Lục Chu Thừa, cậu hai của nhà họ Lục ở Bắc Thành.
Một tháng trước, tôi nhân lúc anh say rượu đã phát sinh quan hệ với anh, sau đó thuận lợi ký một hợp đồng lớn mấy triệu.
Tôi còn nhớ rõ, ngày đó anh ném hợp đồng vào mặt tôi với vẻ mặt thâm trầm: “Cô, từ nay về sau đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa, bằng không cô sẽ chết rất thảm đấy."
Lúc đó, tôi cố gắng bình tĩnh nhặt hợp đồng lên và vẫy tay: “Hai bên đã thanh toán xong, cả đời này không gặp lại!"
Tôi còn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, nhưng không ngờ có một ngày mình chủ động tìm tới anh.
Nghe nói buổi tối nào anh cũng sẽ tới đây, nhưng tôi đã chờ ở đây suốt hai giờ nhưng thậm chí còn không thấy nổi cái bóng, trong lòng ít nhiều cũng thấy buồn bực.
Nhất là khi nghĩ đến Triệu Bân và người đàn bà đê tiện kia, tâm trạng của tôi lại càng tệ.
Triệu Bân là bạn trai tôi, nói chính xác hơn là bạn trai cũ, bởi vì sáng sớm hôm nay anh ta đã chia tay với tôi.
Chúng tôi ở cùng nhau năm năm, nhưng vì được thăng chức mà anh ta có thể đưa tôi lên giường của người khác, bây giờ lợi dụng xong anh ta muốn đá tôi đi. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
"Cậu chủ Lục, ngài tới rồi!"
Giọng nói của người giữ cửa đã kéo suy nghĩ đang bay xa của tôi trở lại. Nhìn người bước từ trên xe xuống, trong giây lát tôi cảm thấy khó có thể bình tĩnh được.
Thấy người giữ cửa lái xe đi, tôi cố lấy hết dũng khí đi tới: “Ngài Lục, tôi là Thẩm Thanh, ngài… Còn nhớ tôi không?"
Lục Chu Thừa miễn cưỡng ngước mắt nhìn tôi. Dù buổi tối ánh sáng không tốt, nhưng tôi vẫn thấy anh mỉm cười, giọng điệu giống như châm chọc: “Tôi cần phải nhớ cô sao?"
"Lục..."
"Đừng làm phiền tôi nữa, cút!"
Giọng điệu của anh làm tôi thấy khó xử, gần như muốn chạy trối chết.
Nhưng nghĩ đến Triệu Bân lừa gạt tôi lâu như vậy, còn đi khắp nơi làm hỏng danh tiếng của tôi, hại tôi bị công ty đuổi việc, tôi liền không thể nào bước nổi nữa.
"Thẩm Thanh, con người cô cái gì cũng tốt, nhưng có đôi lúc quá cứng nhắc, hoàn toàn không hiểu tình thú gì cả."
"Cô có biết vì sao tôi không thích động vào cô không? Bởi vì khi ở trên giường, cô chẳng khác gì một con cá chết cả!"
Sau khi sống thử nửa năm, số lần Triệu Bân động vào tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tôi vẫn tưởng là anh ta không muốn, không ngờ anh ta chê tôi quá lãnh đạm.
Nghĩ đến vẻ mặt của Triệu Bân nói khi những lời này vào sáng sớm, trái tim của tôi thấy đau đớn, cuối cùng thì tê dại và chỉ còn lại có nỗi căm hận.
Anh có thể không yêu tôi, nhưng anh không nên lợi dụng tôi, càng không thể sỉ nhục tôi như vậy được.
Buổi tối đầu xuân hơi lạnh, tôi ôm đầu gối ngồi ở cửa câu lạc bộ. Cứ nghĩ tới những gì mình bỏ ra cho anh ta trong suốt mấy năm nay thì tôi lại không nhịn được, nước mắt tuôn rơi.
Sau khi phát hiện anh ta lừa tôi, nói ra những lời tuyệt tình như vậy, tôi biết trái tim của mình đã chết.
Tôi hận Triệu Bân, nhưng tôi càng hận chính mình hơn. Sao tôi không sớm nhận rõ bộ mặt thật của người đàn ông này chứ?
Không biết qua bao lâu, Lục Chu Thừa đi ra.
Tôi liền vội vàng đứng lên, đi cà nhắc về phía anh: “Ngài Lục."
Hình như Lục Chu Thừa đã uống nhiều, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi cho rằng anh sắp bảo tôi cút, ai biết anh lại đột nhiên hỏi một câu: “Biết lái xe không?"
Tôi gật đầu và ngây người nói: “Biết."
Anh đưa chìa khóa xe cho tôi: “Đi lái xe tới đây."
Vậy là tôi làm lái xe đưa Lục Chu Thừa đến khách sạn theo chỉ thị của anh.
Đến phòng của khách sạn, Lục Chu Thừa không hề nhìn tôi đã đẩy cửa đi vào.
Tôi lúng túng đứng ở cửa và nghĩ đến kế hoạch điên khùng kia, trái tim đập mạnh như tiếng trống dồn. Nhưng còn không đợi tới khi tôi đổi ý thì một lực mạnh đã kéo tôi vào trong.
Sau khi Lục Chu Thừa kéo tôi vào cũng không hỏi gì, chỉ hất cằm về phía phòng tắm: “Đi tắm đi."
Tôi chấn động nhìn anh với vẻ mặt khó coi: “Tổng giám đốc Lục, tôi không phải là..."
"Không phải là cái gì?"
Lục Chu Thừa đi tới và ép tôi tới góc tường, hai tay chống vào tường nói: “Cô đi theo tôi cả buổi tối, còn không phải muốn lên giường với tôi sao? Bây giờ tôi sẽ giúp cô được như ý!"
Môi của anh rất nóng còn mang theo mùi rượu nồng nặc, ép xuống mà không hề quan tâm, giống như một con thú hoang đang tức giận, dùng sức cắn xé.
Tôi bị dọa cho sợ rồi, nhưng tôi không đẩy anh ra được, nước mắt theo gò má chảy xuống.
Lục Chu Thừa dừng lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nước: “Ngài Lục, tôi chưa từng muốn như vậy..."
"Đáng chết!"
Lục Chu Thừa đấm một cái vào trên tường, sau đó kéo tay của tôi đi vào phòng tắm.
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, tôi đau khổ cầu xin: “Ngài Lục, ngài Lục tôi sai rồi, ngài tha cho tôi đi!"
Tôi khóc lóc giải thích, nhưng Lục Chu Thừa căn bản không chịu nghe, nước lạnh xối từ trên đỉnh đầu xuống, át đi cả tiếng của tôi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com