Bởi vì chuyện này nên mấy ngày liền tôi đều mệt mỏi không có hứng thú gì cả, phản ứng ốm nghén cũng đột nhiên nghiêm trọng hơn, ăn gì cũng nôn.
Lục Chu Thừa rất lo lắng, vừa hết giờ làm đã trở về ở bên cạnh tôi, tôi cũng giữ chừng mực, không nhắc lại chuyện ở bệnh viện nữa.
Chiều hôm đó tôi đọc sách ở trên ban công, Lục Chu Thừa đột nhiên về và nói là dự án khu nghỉ dưỡng có tiến triển, anh lập tức tới đó một chuyến.
Khi giúp anh thu dọn hành lý, Lục Chu Thừa đột nhiên nói: "Nếu không em đi cùng anh! Em ở nhà một mình như vậy anh thấy lo lắng."
Tôi xoay người, dở khóc dở cười nhìn Lục Chu Thừa: “Anh xem bộ dạng em thế này có thể đi được sao?"
Lục Chu Thừa nhăn mặt, nhíu mày kéo tôi vào trong lòng: “Vậy phải làm thế nào đây? Còn chưa đi mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi."
"Anh bớt gạt người đi."
Tôi mỉm cười đẩy anh ra: “Mấy ngày nữa còn phải đi khám thai, anh có thể về được không?"
"Anh làm xong việc sẽ lập tức quay lại ngay."
Lục Chu Thừa còn chưa nói dứt lời đã hôn môi của tôi: “Cho dù làm không xong anh cũng sẽ nhanh chóng trở về, chuyện gì cũng không quan trọng bằng em và con. Về sau mỗi lần đi khám thai, anh sẽ đều đi cùng với em."
Lục Chu Thừa đi rồi, tối hôm đó tôi mất ngủ, trong lòng thấy vắng vẻ giống như thiếu cái gì đó.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dựa dẫm vào một người như vậy. Bây giờ mới có mấy tháng, tự nhiên tôi đã không nỡ xa anh.
Ban đầu theo lịch hẹn khám thai là thứ sáu, nhưng mới thứ ba bên bệnh viện đã gọi điện thoại qua, nói vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên tiến hành kiểm tra trước.
Tôi không nói cho Lục Chu Thừa biết. Dự án khu nghỉ dưỡng đã kéo dài quá lâu rồi, bây giờ thật vất vả mới có tiến triển, tôi không muốn anh phải phân tâm.
Sáng sớm tôi đón xe đi bệnh viện, ở khoa phụ sản đã có không ít người đang xếp hàng.
Cho dù cần phải kiểm tra rất nhiều, được cái tôi đã quen tự lực cánh sinh nên đi kiểm tra từng phần một.
Thấy phụ nữ có thai khác đều do có người nhà đỡ, trong lòng tôi có chút hâm mộ. Sau khi lấy máu xong, tôi lại gọi điện thoại cho Lục Chu Thừa.
"Sao vậy? Em nhớ anh à?"
Người này mỗi lần nghe điện thoại đều không ngoài câu này, tôi đã quen rồi: “Nghe giọng anh thì tâm tình có vẻ không tệ, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi sao?"
"Ừ."
Giọng điệu Lục Chu Thừa thoải mái nói: "Tất cả đã nói chuyện thỏa đáng rồi. Bọn họ đồng ý sẽ dọn đi trong một tuần, bây giờ không có lý do gì ngăn cản anh khởi công nữa."
Cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của anh, tôi hình như cũng không cô đơn nữa. Tôi dựa vào cửa sổ nhìn mọi người đi lại bên ngoài: “Vậy bao giờ anh mới trở về?"
"Ngày kia! Ngày mai anh hẹn người bên văn phòng nhà đất nữa là xong. Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ về trước thứ sáu."
Đúng là làm khó cho anh vẫn còn nhớ tới chuyện khám thai, tôi vốn định chờ anh về với nói cho anh biết, nào ngờ anh đột nhiên nghe được tiếng ở đó: “Em đang ở bệnh viện à? Không phải nói là thứ sáu sao?"
"Bọn họ nói là làm trước."
"Thẩm Thanh!"
Mười phút sau, Tưởng Đào xuất hiện ở trước mặt tôi: “Được rồi đừng hét lên, tôi nhìn thấy cô ấy rồi."
Anh cầm điện thoại di động đưa tới trước mặt của tôi: “A Thừa muốn nói chuyện với cô."
Tôi nhận lấy điện thoại, che ống nghe giấu đầu hở đuôi khẽ nói: "Lục Chu Thừa, sao anh lại gọi bác sĩ Tưởng đến, một mình em cũng có thể làm được mà."
"Có thể cái rắm ấy!"
Lục Chu Thừa còn đang cáu kỉnh vì không thể đi khám cùng tôi, ở bên kia nghiến răng nói: "Em cố gắng đi theo Tưởng Đào, xếp hàng lấy thuốc gì đó cứ tìm anh ta. Bệnh viện đó là do nhà anh ta mở."
Thảo nào bảo tôi tới đây làm khám thai.
Tôi liếc mắt nhìn Tưởng Đào, sau đó lặng lẽ đi qua bên cạnh: “Lục Chu Thừa, anh bảo anh ta về đi! Em cảm thấy không được tự nhiên."
Người khác đi khám thai đều đi cùng chồng mình, giờ bảo tôi đi cùng anh trai của tình địch là sao?
Có lẽ Lục Chu Thừa cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng anh nhất thời không về được, lại không thể để cho tôi đi kiểm tra một mình. Anh rầu rĩ một lát mới nói: "Yên tâm đi, anh ta không dám có ý gì với em đâu!"
Anh nói xong lại hung hăng bổ sung một câu: “Chờ anh về sẽ cho em biết tay."
Tôi đỏ mặt cầm điện thoại di động trả lại cho Tưởng Đào: “Thật ra anh không cần nghe theo Lục Chu Thừa, tôi đã kiểm tra gần xong rồi."
Tưởng Đào nhận lấy điện thoại, theo thói quen đút tay vào trong túi, cười rất nhã nhặn nói: “Còn cái nào nữa? Đưa tôi xem thử có thể thu xếp được không."
Quả nhiên bệnh viện có người quen rất thuận tiện. Đáng lẽ phải chờ nửa ngày mới có thể kiểm tra xong, kết quả Tưởng Đào ra mặt liền nhanh chóng giải quyết hết.
Khi làm xong kiểm tra đã gần một giờ, Tưởng Đào nói: "Nếu không ngại thì chúng ta ăn cơm chung chứ?"
Tôi gật đầu: “Làm chậm trễ thời gian của anh lâu như vậy, cứ để tôi mời anh."
"Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa."
Tưởng Đào cởi áo khoác trắng trên người ra: “Cô chờ tôi một lát, tôi đi thay quần áo xong sẽ tới ngay."
Vì kiểm tra nên tôi nhịn đói từ sáng sớm đến bây giờ, đói tới mức bụng cũng muốn dính ra sau lưng rồi. Nên nhất thời không cẩn thận, tôi lại lộ ra bản tính tham ăn ở ngay trước mặt Tưởng Đào.
Thấy dáng vẻ tôi ăn như hổ đói, Tưởng Đào mỉm cười rót trà cho tôi: “Cô đói bụng lắm à?"
Nhìn anh ta đưa trà tới, tôi lắc đầu nói: "Anh tự uống đi! Lục Chu Thừa không cho tôi uống trà."
Tưởng Đào hơi sửng sốt, sau đó xoay người gọi nhân viên phục vụ tới: “Một cốc nước ấm."
Tôi nhìn anh ta mỉm cười: “Cảm ơn."
Khi ăn lưng lửng bụng, cuối cùng tôi mới thỏa mãn. Lúc ngẩng đầu bắt gặp anh mắt của Tưởng Đào, tôi hỏi anh ta: “Sao anh không ăn?"
"Tôi ăn no rồi."
Tay Tưởng Đào kẹp điếu thuốc nhưng không hút, chỉ dựa người vào sô pha nhìn tôi: “A Thừa có tốt với cô không?"
Tôi xấu hổ: “Anh hỏi chuyện này làm gì?"
Tưởng Đào mỉm cười nói: "Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi đã lâu chưa từng thấy cậu ấy để ý tới cô gái nào, còn tưởng rằng cậu ấy sẽ làm xằng làm bậy cả đời chứ."
"Trước đó anh ấy có để ý tới con gái, là em gái anh!"
"A Thừa cũng nói với cô sao?"
Thấy vẻ mặt Tưởng Đào thoáng có chút kinh ngạc, tôi chớp chớp mắt: “Sao vậy, không thể nói sao?"
Tưởng Đào lắc đầu: “Cô không ngại tôi hỏi cô một vấn đề chứ? Cô và A Thừa làm sao quen nhau?"
"Quen khi làm việc thôi!"
Tôi cúi đầu nhìn đĩa cơm chiên: “Bác sĩ Tưởng, tôi cũng mạo muội hỏi anh một vấn đề, tại sao Lục Chu Thừa và em gái em lại chia tay vậy?"
"Vào năm thứ hai đại học, A Thừa xảy ra chút chuyện, sau đó đã đi bộ đội."
Cho dù Tưởng Đào không nói nhiều, nhưng tôi đã hiểu ý của anh ta. Tưởng Âm Âm và Lục Chu Thừa chia tay vào lúc đó.
Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, tôi từ chối ý tốt của Tưởng Đào, tự mình bắt xe về nhà.
Trước đó tôi nghe Chu Tĩnh nói, lần đầu tiên kiểm tra rất phiền phức, nhất là kết quả thử máu phải đợi mười ngày nửa tháng mới có. Không ngờ mới hai ngày, bên bệnh viện đã gọi điện thoại cho tôi.
Tôi hào hứng đi tới bệnh viện lấy kết quả và đi tìm Tưởng Đào.
Tôi có thể nhanh chóng lấy được kết quả như vậy, nhất định là công lao của anh ta. Tôi tính đi tìm anh ta để cảm ơn, không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện khiến tôi chấn động.
"Nguồn thận mà anh Thừa nói trước đó chính là Thẩm Thanh! Em đã thấy tên của cô ta trong hồ sơ của bệnh viện. Anh, anh đã sớm biết vì sao không nói cho em nghe?"
"Bọn anh chỉ sợ làm em thất vọng."
"Cho nên anh Thừa ở cùng với cô ta, chỉ vì muốn để cô ta đồng ý cho em thận. Anh ấy sợ người phụ nữ kia nhìn ra cho nên mới lãnh đạm với em như vậy, sao anh ấy lại ngốc thế chứ..."
Khi nghe đến đó, tôi chạy trối chết.
Nghĩ tới những việc làm khó hiểu của Lục Chu Thừa sau khi quen biết, bây giờ cuối cùng tôi có thể giải được rồi.
Anh tự nhiên quấn lấy tôi, thậm chí chịu được biểu hiện của tôi khi ở trên giường, chỉ bởi vì anh muốn cứu người con gái anh yêu. Anh muốn thận của tôi.
Thảo nào khi nghe nói tôi có thai, vẻ mặt của anh ấy khó coi như vậy.
Sau đó anh kết hôn với tôi là sợ tôi vì chuyện đứa trẻ mà từ chối anh, cho nên muốn dùng hôn nhân để trói buộc tôi ở bên cạnh.
Vì cô gái mình yêu, anh thật sự làm được tất cả!
Tôi không biết mình đã đờ đẫn đi bao lâu, cuối cùng nghe được tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách.
Tôi lấy điện thoại di động ra và thấy ba chữ Lục Chu Thừa trên màn hình, ngón tay tôi run rẩy ấn từ chối.
Tôi không biết nên đối mặt với anh thế nào, ít nhất bây giờ tôi vẫn chưa biết.
Có thể bởi vì đang giờ làm việc, bên bờ sông cũng vắng người. Chỉ có một nhóc các bác gái đang khiêu vũ ở quảng trường.
Tôi là một người rất sợ ồn ào, kỳ lạ là lúc này nghe tiếng nhạc ồn ào ở quảng trường oang oang bên tai, trái lại tôi cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có thể là thấy tôi đứng ở chỗ này quá lâu, lúc nghỉ ngơi có một bác gái đi tới hỏi tôi: “Cô gái, bác nhìn cháu đứng ở đây đã một lúc lâu, cháu nhìn gì vậy?"
Tôi không nói chuyện, chẳng qua không quen với sự yên tĩnh như vậy, nó làm cho tôi cảm thấy tim thắt lại từng đợt.
Thấy bàn tay tôi nắm chặt lấy lan can, bác gái nói: "Cháu gái, có phải cháu gặp chuyện gì đó đúng không? Bác nói với cháu nhé, cháu tuyệt đối đừng luẩn quẩn trong lòng!"
"Có chuyện gì cháu cứ nói với các bác, các bác sẽ giúp cháu."
Không biết những người khác đã xúm lại từ lúc nào, mọi người đều khuyên tôi.
Tôi nhìn bọn họ hồi lâu mới hiểu ra: “Các bác cho rằng cháu muốn nhảy từ đây xuống à?"
Trên mặt hình như có chất lỏng lành lạnh chảy xuống, tôi giơ tay lên sờ thấy ươn ướt, tôi rất kinh ngạc: “Tôi khóc?"
Cũng không biết nước mắt rơi xuống từ lúc nào, thảo nào các bác ấy cho rằng tôi muốn nhảy sông.
Nhưng vì sao lại khóc chứ?
Từ trước tới nay, anh ấy tiếp nhận mày cũng không phải vì yêu.
Bây giờ chỉ có điều chuyển lý do từ đứa trẻ thành thận, cũng chỉ là một phần trong cơ thể mày mà thôi, mày làm gì mà giống như thế giới bị diệt vong vậy?
Thấy tôi càng khóc càng đau lòng, mấy bác gái đỡ tôi ngồi xuống nói: “Cháu gái à, cháu nghe dì khuyên một câu, chết tử tế không bằng sống sót, không quan tâm xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ quẩn trong lòng!"
Tôi mờ mịt nhìn bọn họ: “Cháu có thai rồi."
"Đây là chuyện tốt mà!"
"Thời điểm hạnh phúc nhất của một người phụ nữ chính là khi biết mình sắp làm mẹ, cháu đã mang thai càng không thể suy nghĩ lung tung..."
"Nhưng có người bị bệnh, cô ta cần thận của cháu mới có thể sống được, các bác nói xem, cháu nên cứu cô ta hay là cứu đứa bé này đây?"
Các bác gái đang mồm năm miệng mười đột nhiên im lặng. Nhìn từng gương mặt lo lắng của các bác ấy, tôi lại cười nói.
"Nhìn xem, các bác cũng không biết đáp án đúng không? Cháu cũng không biết."
Nếu như vì cứu Tưởng Âm Âm mà bỏ đứa trẻ này, tôi sẽ hối hận cả đời. Mà nếu không cứu cô ta, người hối hận cả đời sẽ biến thành Lục Chu Thừa.
Tại sao lại muốn giao vấn đề khó khăn như vậy cho tôi chứ?
Khi tôi phát hiện mình thích anh, tôi lại nhận một đòn trí mạng như vậy.
Quả nhiên tôi không nên hy vọng hão huyền sao?
Ông trời ơi, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì mà ông phải đối xử với tôi như vậy chứ...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com