Trước kia khi còn ở Đằng Ngải, bởi vì chuyện công việc thường xuyên phải xã giao, uống say là chuyện thường, nhưng từ khi biết mình mang thai, tôi liền không uống rượu nữa.
Nhưng hiện tại, tôi đặc biệt muốn phải say một trận.
Trời còn chưa tối, trong quán bar không có người, tôi ngồi ở trước quầy bar, gọi bartender một ly Vodka.
Khi uống ngụm thứ nhất, tôi nói với cục cưng: "Thực xin lỗi bảo bối, nhưng hiện tại mẹ thật sự rất khó chịu, không uống rượu mẹ sẽ chết."
Uống đến ly thứ hai, bartender tới gần tôi nói, "Có rất ít phụ nữ uống rượu mạnh như vậy."
Tôi nhận rượu của anh ta, sau đó một hơi uống sạch.
"Một ly nữa."
Bartender vừa rót rượu vừa nói: "Cô uống như vậy sẽ say, muốn thêm vị khác không?"
Tôi lắc đầu, rút mấy tờ tiền giấy trong ví ra, "Thôi, trực tiếp khui cho tôi một chai."
"Được, vậy cô từ từ uống."
Bartender giúp tôi mở rượu, sau đó đi phục vụ khách khác.
Cho tới bây giờ không ai tới quán bar, cảm thấy như vậy cực kỳ ngốc, giống như là đang tuyên cáo sự cô độc của mình với toàn bộ thế giới.
Hiện tại tôi là một mình đần độn, tôi không cô độc, tôi chỉ khổ sở.
Tràn đầy một ly Vodka rót hết, trong bụng khó chịu như lửa đốt, tôi theo bản năng sờ sờ bụng, hiện tại cục cưng nhất định cũng rất khó chịu!
"Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi!"
Có người ngồi xuống bên cạnh, "Một mình uống rượu rất buồn chán, muốn cùng uống không?"
Tôi quay đầu nhìn anh ta, sau đó giúp anh ta rót một ly, "Mời anh uống."
Người nọ nở nụ cười, bưng cái ly trước mặt lên nói: "Vodka uống không rất nặng, tôi thích thêm đá."
Tôi mặc kệ anh ta, "Thích uống hay không tùy."
Lúc muốn tiếp tục rót rượu, người kia đột nhiên bắt lấy cánh tay tôi, "Đừng uống, chúng ta đi khiêu vũ."
Tôi rút cánh tay ra, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta, "Ngại quá, tôi không biết khiêu vũ."
Đầu năm nay lời nói thật không ai tin, còn tưởng rằng tôi là không nể mặt, tầm mắt đảo qua nửa chai Vodka còn lại, "Tới quán bar chơi làm sao có thể không biết khiêu vũ?"
Thấy tôi lắc đầu, anh ta lại hỏi, "Không biết khiêu vũ cô biết cái gì?"
Tôi nhìn phía sau, trên sân khấu có người đang hát, là ba năm cấp ba của Chu Đổng.
Giai điệu quen thuộc, gợi lên hồi ức thời niên thiếu của tôi, khi đó cái gì cũng không phải nghĩ, vui vẻ cực kỳ thuần túy.
Rất muốn thuần túy như vậy một lần nữa, một lần thôi.
Mượn rượu mạnh mẽ, tôi đi lên sân khấu, "Có thể cho tôi hát một bài không?"
Loại tình huống này cũng không phải không có, người dưới sân khấu bắt đầu ồn ào, vì thế người hát chính nhường vị trí cho tôi.
Ngọn đèn đột nhiên tối xuống, lúc ánh sáng trắng rọi vào người tôi, tôi nghe được giai điệu quen thuộc vang lên.
"Hey, em thật sự rất nhớ anh, bên ngoài cửa sổ lại bắt đầu đổ mưa..."
Tôi thật sự rất ít ca hát, dù đến KTV với khách hàng, tôi cũng phụ trách giúp người khác chọn bài.
Tôi không biết mình hát như thế nào, bên tai đã nghe không được âm thanh khác, chỉ là không ngừng hát, hát, đáy lòng có cái gì đó kêu gào tôi phải phát tiết ra ngoài.
Lúc hát đến một nửa, trước mắt như là xuất hiện một dải màu hồng, hoặc như là pháo hoa nở rộ, tôi cười chạy đi bắt, chất lỏng lạnh lẽo theo má chảy xuống.
Trên người cực kỳ lạnh, cồn cháy và bụng đau hành hạ tôi.
Tôi không biết mình còn có thể chống cự bao lâu, chỉ cảm thấy ánh sáng kia càng ngày càng gần tôi, sau đó trước mắt đột nhiên đen mịt, tôi ngã xuống sân khấu.
"Cô gái, cô không sao chứ!"
"Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
Đèn trên đỉnh đầu giống như vầng sáng từng vòng, tôi nhìn không rõ, chỉ mơ hồ nghe được có rất nhiều người đang nói chuyện, cực kỳ ầm ĩ.
Bụng càng ngày càng đau, tôi gian nan giơ tay, muốn kiểm tra con tôi, nhưng tôi không làm được.
Cục cưng, thực xin lỗi, thực xin lỗi...
Tác dụng của vodka quá lớn, nửa chai trực tiếp bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại đã là một ngày sau.
Trúng độc cồn, xuất huyết đường tiêu hóa.
Nghe bác sĩ nói, tôi cũng đã có chuẩn bị trong lòng.
Tuy cũng từng muốn bỏ đứa nhỏ này, nhưng đến lúc thật sự mất đi, cảm giác đau khổ giống thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới, cảm giác sắp không có cách nào hít thở.
Nghe nói tôi sanh non, Chu Tĩnh ôm con gái nuôi tôi đến thăm tôi.
Cô ấy phá lệ lần đầu không mắng tôi, mà là dùng một loại ánh mắt đặc biệt bi thương nhìn tôi, "Không còn đứa nhỏ, hiện tại có cảm giác gì?"
Tôi ra vẻ thoải mái nhún nhún vai, "Cũng không tệ lắm."
Chu Tĩnh nở nụ cười, nhét con bé vào trong lòng tôi, "Nhìn con bé lặp lại lần nữa, có cảm giác gì?"
Lưu Tiểu Hoa cực kỳ thích tôi ôm, cười 'Khách khách' tới ôm tôi.
Tầm mắt đụng vào đôi mắt đen láy của con bé, tôi lập tức liền tan vỡ, khóc nói: "Tĩnh Tĩnh, cậu bế con bé đi, xin cậu đấy."
Chu Tĩnh không chịu, cô ấy chính là muốn để tôi nhìn Tiểu Hoa, sau đó lần lượt nhắc nhở tôi, nhìn xem cậu đã làm chuyện ngu xuẩn gì!
Tôi khóc, khóc thật lâu, vì mất đi con, cũng vì bản thân tôi.
Có lẽ đây là ý trời, nếu giữa tôi và Lục Chu Thừa, chỉ có một người có thể đạt được hạnh phúc, tôi hi vọng người kia là anh.
Chu Tĩnh đi không bao lâu, Lục Chu Thừa đến đây.
Sau khi anh đi vào vọt tới trước mặt tôi, một tay nhấc tôi lên, mắt đỏ bừng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của tôi, "Con đâu? Em phá thai rồi hả?"
Tôi cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, "Lục Chu Thừa, em thành toàn cho anh!"
"Người phụ nữ nhẫn tâm này!"
Lục Chu Thừa ném tôi về trên giường, giận dữ bỏ đi.
Tôi không hiểu, vì sao ai cũng nói tôi nhẫn tâm, người hy sinh rõ ràng là tôi mà!
Lục Chu Thừa đi rồi, tôi ra viện, tôi không về Lục gia, mà là đến biệt thự Vịnh Thanh Thủy.
Buổi tối ngủ mơ mơ màng màng, nghe trong phòng có âm thanh, tôi sợ chảy mồ hôi lạnh toàn thân, tùy tiện đụng đến đồ gì đó lấy ra làm vũ khí.
Đúng lúc này, đèn phòng ngủ đột nhiên sáng, tôi và tên trộm mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau một lúc lâu, đối phương động đậy trước, đi tới lấy đèn bàn trong tay tôi, "Nếu thực sự gặp người xấu, điều em phải làm nên là lập tức tìm một chỗ trốn đi."
Tôi nhìn anh, hơn nửa ngày mới tìm lại được giọng mình, “Làm sao mà anh biết em ở trong này?"
"Ngoại trừ nơi này, em còn có thể đi đâu?"
Lời anh quả thực chọc đến lòng tôi, tôi che miệng không cho chính mình khóc thành tiếng.
Lục Chu Thừa vứt áo khoác ở trên ghế sofa, xoay người nhìn tôi, "Sao, anh nói sai rồi? Vậy là em muốn đi tìm Triệu Bân? Anh nghe nói bọn họ bàn tháng sau cử hành hôn lễ rồi."
"Tuy hiện tại hỏi cái này có chút chậm, nhưng vẫn muốn nghe em nói thật, đứa nhỏ thật sự là của Triệu Bân?"
Tôi không nói ra lời, liều mạng cắn môi.
Lục Chu Thừa nhìn ta một lúc, sau đó gật gật đầu nói: "Anh hiểu rồi."
Không, anh không hiểu!
Tôi giữ chặt cánh tay Lục Chu Thừa, không khống chế được hét lên với anh, "Lục Chu Thừa, anh vĩnh viễn sẽ không biết em rốt cục mất đi cái gì, anh sẽ không biết."
Lục Chu Thừa cúi đầu nhìn tôi, cặp mắt như có thể nhìn thấu toàn bộ, làm cho không người nào có thể đối diện.
Lục Chu Thừa, em không muốn mất anh.
Tôi buông tay, dời tầm mắt, "Anh kết hôn với em là vì đứa nhỏ, hiện tại con không còn, nếu anh muốn ly hôn mà nói, em không có ý kiến."
Nói còn chưa nói xong, Lục Chu Thừa đã đập mạnh một quyền lên giường.
"Đây mới là lời em muốn nói hả! Thẩm Thanh, anh thật sự là nhìn lầm em rồi!"
Lục Chu Thừa nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, sau đó nổi giận đùng đùng, bỏ lại một mình tôi ở trong căn phòng vắng vẻ, để tôi đau lòng thương nhớ đứa nhỏ.
Ngày hôm sau ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, lúc xuống lầu không nghĩ tới lại ngửi thấy mùi thức ăn.
Tôi tưởng là Lục Chu Thừa, lòng tràn đầy vui mừng đến phòng bếp tìm người.
Nhưng mà ở phòng bếp không có Lục Chu Thừa, mà là một người phụ nữ tuổi không chênh lệch với mẹ tôi lắm.
"Cô là ai? Vì sao lại ở nhà tôi?"
Nghe thấy giọng tôi, người kia vội vàng đặt cái thìa xoay người, "Chắc cô là cô Lục, xin chào, tôi tên Vương Thục Anh, tất cả mọi người gọi tôi là chị Vương."
Tôi nhíu mày, "Chị vào bằng cách nào?"
Vương Thục Anh nói: "À… Là như vậy, tôi là ở công ty làm việc nhà, là ngài Lục mời tôi tới chăm sóc cô, chìa khóa là cậu ấy cho, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phụ trách một ngày ba bữa của cô."
Cảm động chỉ là trong nháy mắt, bởi vì tôi biết mục đích để anh làm như vậy.
Chắc anh muốn bồi dưỡng cơ thể tôi sớm một chút, để làm phẫu thuật cho người con gái anh yêu.
Lục Chu Thừa tới rất nhanh, giữa trưa tôi mới đuổi Vương Thục Anh đi, buổi chiều anh tới đây, vừa tiến đến liền đen mặt, "Sinh non không phải việc nhỏ, hiện tại em cần người chăm sóc."
Tôi uống canh hầm của chị Vương, giương mắt nhìn anh nói: "Không cần người khác, tự em có thể chăm sóc chính mình."
Lục Chu Thừa không ủng hộ, hai tay chống mặt bàn, "Thẩm Thanh, hiện tại không phải lúc cậy mạnh."
Tôi đặt cái thìa xuống, mím môi nhìn anh, "Bận tâm? Thế chính anh làm đi!"
"Anh bận tâm?"
Lục Chu Thừa cười “xì” một tiếng, sau đó tới nâng mặt tôi, "Trước kia sao anh không phát hiện da mặt em dày như vậy?"
Bởi vì động tác này của anh, tôi lập tức ngây ngẩn cả người, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, trong đầu đều là người đàn ông trước mắt này, lại không nhớ nổi cái khác.
Ý thức chính mình làm cái gì, Lục Chu Thừa xấu hổ lấy tay ra, vội ho một tiếng nói: "Ngoan ngoãn ở yên trong nhà đi, đừng làm loạn khắp nơi, có việc gì gọi điện thoại cho anh. Anh đi đây."
Nghe Lục Chu Thừa nói muốn đi, tôi đứng vọt lên, "Buổi tối anh có về không?"
Lục Chu Thừa xoay người, khó hiểu nhìn tôi.
Tôi cược bằng tất cả mọi thứ, dù sao anh nói da mặt tôi dày, vậy thì làm một lần cho anh xem.
"Anh đây là thái độ gì, chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một chỗ, chẳng lẽ anh tính ở riêng với em?"
Kỳ thật khi nói những lời này, trong lòng tôi cũng hoang mang, ai biết Lục Chu Thừa có thể chịu cách này không?
Nhưng nãy giờ anh không nói gì, làm tôi có chút nản lòng thoái chí.
Ngay tại lúc tôi không nhịn được muốn từ bỏ, Lục Chu Thừa đột nhiên mở miệng, "Ăn xong thì lên lầu nghỉ ngơi, bác sĩ nói không thể đụng chạm nước lạnh."
"Vậy buổi tối em ăn cái gì?"
"Anh sẽ mua về."
"Có thể đi gọi món ăn không?"
"... Thẩm Thanh, đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Khóe miệng không thể khống chế cong ra hai bên, tôi biết tôi cực kỳ ngốc, chỉ vì câu nói đầu tiên của người đàn ông này liền vui thành như vậy, đối với tôi chính là vui vẻ.
Mặc kệ về sau có thể đi bao xa, ít nhất hiện tại Lục Chu Thừa vẫn còn là của tôi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com