• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu còn có thể yêu anh - Chương 25: Rốt cục có phải mẹ ruột hay không








Tưởng Âm Âm đột nhiên té xỉu, Lục Chu Thừa lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện, tôi chỉ còn cách tự bắt xe về nhà.





Trên đường tôi gọi điện thoại cho Chu Tĩnh thông báo tình huống, nha đầu kia nghe xong mà bắt đầu ồn ào, "Cô ta té xỉu vì sao muốn chồng cậu đưa đi?"





"Xe anh ấy vừa lúc ở trong sân."





"Vậy sao cậu không đi?"





"Không ngồi được."





"..."





Chu Tĩnh triệt để không hết cách với tôi, tức giận nói: "Ngày mai mình xuất viện, cậu tới đón mình."





"A...!"





Từ lúc Chu Tĩnh sinh con gái, mẹ chồng cô ấy chỉ đến thăm một lần, Lưu Chí Hằng lại đã tới vài lần, nhưng luôn luôn tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng.





Tôi hỏi Chu Tĩnh vì sao không khó chịu, cô ấy nói không phải không khó chịu, chỉ là đã hết hy vọng rồi.





Tôi mất thời gian năm năm nhận ra bản chất một người, cô ấy tìm ba năm kết thúc một đoạn hôn nhân, có lẽ đây là hiện thực dạy dỗ chúng tôi.





Lục Chu Thừa khuya mới trở về, anh không mở đèn, trầm mặc ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc, trên người vẫn còn lưu lại mùi nước sát trùng.





Muốn hỏi chị dâu anh thế nào, nhưng lại không biết nên mở miệng như nào, cuối cùng hòa với tiếng nước trong phòng tắm từ từ đi vào giấc ngủ.





Ngày hôm sau Lục Chu Thừa ra cửa từ sớm, sau khi anh đi tôi bắt xe đến bệnh viện đón Chu Tĩnh, không nghĩ tới Lưu Chí Hằng cũng ở đây.





Khi tôi tới, liền nghe thấy Lưu Chí Hằng đang khuyên Chu Tĩnh về nhà.





"Tĩnh nhi, đừng náo loạn, theo anh trở về."





Chu Tĩnh đen mặt nói: "Trở về làm gì? Nhìn sắc mặt mẹ anh sao?"





Lưu Chí Hằng bảo vệ mẹ, mở miệng giữ gìn nói: "Tĩnh nhi, em đừng nói như vậy, mẹ vẫn còn quan tâm em, chính là bà ấy bảo anh tới đón mọi người."





Chu Tĩnh vừa nghe lời này càng giận hơn, "Mẹ anh không cho anh tới thì anh không tới? Chắc em sinh không phải con gái anh?"





Cãi nhau Lưu Chí Hằng khẳng định ầm ĩ không thắng Chu Tĩnh, nhìn ánh mắt cầu cứu của anh ta, tôi mới mở miệng khuyên bảo, "Cậu xem mình cũng đã không còn nhà thuê, cậu không trở về với anh ấy thì ở đâu!"





"Mình ở khách sạn được chưa?"





Xem ra lần này Chu Tĩnh thật sự là giận không nhẹ, ôm con gái liền đi ra ngoài.





Tôi vội vã giúp đoạt lấy hành lý trong tay Lưu Chí Hằng, "Tĩnh Tĩnh, cậu đừng vội! Đợi mình với."





Dưới lầu nhìn thấy xe Lục Chu Thừa, tôi có chút bất ngờ, vốn buổi sáng anh nói có việc là chỉ cái này, sớm biết rằng anh cũng tới bệnh viện liền đi xe anh rồi.





Sau khi đưa Chu Tĩnh đưa đến khách sạn, tôi gọi cho Lục Chu Thừa, "Anh còn đang ở bệnh viện sao? Chị dâu anh như thế nào?"





Lục Chu Thừa nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, "Em tới thăm Chu Tĩnh rồi hả?"





Tôi gật gật đầu, "Hôm nay cô ấy xuất viện, em tới đón cô ấy."





"Cái kia..."





"Em ở đâu? Anh qua đón em."





Câu hỏi dừng trên bờ môi, tôi báo tên khách sạn, sau đó đứng ở ven đường.





Lúc Lục Chu Thừa tới sắc mặt không tốt lắm, chắc là đêm qua không nghỉ ngơi tốt.





Tôi nói: "Hay là để em lái cho!"





Thấy anh tựa vào trên ghế lái phụ, vẻ mặt mỏi mệt, tôi không đành lòng gọi anh, ai biết lúc giúp anh thắt dây an toàn, anh đột nhiên mở to mắt.





Cổ tay bị anh bắt lấy, tôi chỉ mở miệng, "Lục, ưm..."





Anh hôn tôi, vẫn bá đạo như thế, chỉ là trong sự bá đạo còn có chút thương tiếc, "Ngày hôm qua mẹ anh nói những lời đó, em không cần để ở trong lòng."





Tôi cười nói: "Em cũng đoạt con trai bà ấy đi rồi, bà ấy giận cũng là bình thường, qua một thời gian ngắn bà ấy nghĩ thông suốt sẽ chấp nhận em, mà còn chúng ta đều đã kết hôn, bà ấy không chấp nhận cũng không có cách nào."





Lục Chu Thừa cũng cười, lần mò mặt tôi nói: "Bọn họ nói cái gì cũng không được nghe, em chỉ cần nghe anh là được."





"Biết rồi."





Tôi giúp anh thắt dây an toàn, "Anh nghỉ ngơi một lát, đến nơi em gọi anh."





Gần đây tôi luôn đi theo Lục Chu Thừa ra ra vào vào, Hách Phú Bình giống như nhìn ra cái gì, thái độ đối với tôi càng lúc càng khách khí.





Trò chuyện với anh ta một lúc, tôi mới biết được chuyện trại nuôi gà còn chưa giải quyết, nghe nói còn đụng tới truyền thông, làm cho Lục Chu Thừa cực kì đau đầu.





Chu Tĩnh ở khách sạn hai ngày liền cùng Lưu Chí Hằng về nhà, người này dỗ dành phụ nữ có tay nghề, chẳng thế thì lúc trước Chu Tĩnh cũng sẽ không theo anh ta.





Buổi tối gọi video với Chu Tĩnh, nha đầu kia xị mặt ra, tôi hỏi mới biết được, thì ra mẹ chồng cô ấy đặt tên cho đứa nhỏ, gọi là Lưu Thiếu Nam.





Tôi nghe xong trực tiếp cười ngã xuống giường.





Chu Tĩnh nói cô ấy thề sống chết chống cự, cuối cùng bảo vệ con gái nuôi của tôi trong sạch, "Nói cái gì mà tính chuyện lớn, mình thấy bà ấy chính là sợ người khác không biết bà ấy muốn cháu trai.”





Khi đi ngủ tôi hỏi Lục Chu Thừa, "Anh thích con trai hay con gái?"





Lục Chu Thừa xoay đầu qua, "Vì sao hỏi như vậy?"





Tôi kể chuyện mẹ chồng Chu Tĩnh trọng nam khinh nữ, Lục Chu Thừa cười nhạt, "Con mình còn phân biệt trai gái? Không có bệnh sao?"





Lời anh quanh quẩn trong đầu tôi rất lâu, sau đó tán thành gật đầu, vậy không phải là có bệnh sao?





Đang nghĩ ngợi tới chuyện Chu Tĩnh, không chú ý tới người nào đó sán lại gần, "Mấy ngày không đụng chạm em, có muốn anh không?"





"... Lục Chu Thừa!"





"Gọi chồng."





"... Nhưng em mệt."





"Em ngủ của em, anh làm việc của anh."





"..."





Về sau tôi nghĩ, Lục Chu Thừa quả nhiên là có mưu đò từ trước, biết người nhà anh sẽ phản đối, cho nên mới vội vã đi đăng kí như thế.





Nhận được điện thoại của Ngô Ngọc Lan, muộn hơn dự tính của tôi.





Bà ấy hẹn tôi gặp mặt ở quán cà phê, tự mình nói con trai mình không đáng một đồng, tận tình khuyên bảo tôi rời đi.





Tôi mệt mỏi đáp lại, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Chu Thừa, 【 Đang làm cái gì? 】





Không bao lâu Lục Chu Thừa trả lời, 【 Kiếm tiền nuôi gia đình. 】





Tôi nhịn không được cong môi, bị Ngô Ngọc Lan thấy được, bà có chút không vui nói: "Tôi nói nhiều như vậy, cô nghe hiểu chưa?"





Tôi gật gật đầu: "Nghe rõ, mẹ."





"Nói đừng gọi tôi là mẹ!"





Nhìn ánh mắt chán ghét của Ngô Ngọc Lan, tôi cười cười, "Cháu biết rồi, dì."





Kiên nhẫn của Ngô Ngọc Lan như đã dùng hết, ôm cánh tay tựa vào ghế sofa, "Nói thẳng đi! Cô muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi con tôi."





Tôi nhìn Ngô Ngọc Lan, sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu, "Dì, cháu có thể biết vì sao dì không thích cháu không?"





Ngô Ngọc Lan tưởng là tôi nghĩ thông, thái độ dịu đi không ít, "Cũng không phải không thích cô, chỉ là cảm thấy cô không thích hợp với Thừa Thừa nhà chúng tôi."





"Không thích hợp chỗ nào?"





"Chỗ nào cũng không thích hợp."





Thấy tôi cúi đầu không nói gì, Ngô Ngọc Lan giữ chặt tay của tôi, "Tiểu Thanh à! Tôi nghe nói khoảng thời gian trước cô vừa mới bị bạn trai bỏ, Thừa Thừa nhà chúng tôi là quá thiện lương, con là cô gái thông minh, mới có thể rõ nỗi khổ tâm của dì đúng không?"





Trái tim của tôi một trận đau đớn, miễn cưỡng vẫn duy trì mỉm cười, "Dì, cháu thật lòng với Lục Chu Thừa."





"Nhưng nó không thật lòng với cô."





Ngô Ngọc Lan có chút kích động nói: "Con trai tôi tôi rõ nhất, cô căn bản không phải hình mẫu nó thích."





Thấy tôi bị bà làm cho sửng sốt, Ngô Ngọc Lan lúc này mới hạ thấp giọng, "Tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho cô, tránh cho tương lai cô hối hận, cô cẩn thận suy nghĩ lời tôi."





Tiễn Ngô Ngọc Lan, tâm trạng của tôi rất tệ, đúng lúc này Triệu Bân gọi điện thoại tới, "Anh nghe nói em kết hôn với Lục Chu Thừa, em điên rồi sao?"





"Anh Triệu, chuyện của tôi hình như không có quan hệ gì với anh mà! Về sau không có chuyện gì mong anh đừng gọi tới nữa."





Lúc điện thoại lại vang lên, tôi rốt cục vẫn không khống chế được, ấn nghe liền mắng, "Anh có phiền hay không! Không phải nói anh đừng gọi tới nữa sao?"





"Em chê anh phiền?"





Nghe được giọng ai đó lên cao, tôi lặng lẽ nuốt miệng nước miếng, "Không phải, em tưởng rằng Triệu Bân."





Lục Chu Thừa không vui, "Anh ta gọi điện thoại cho em làm gì? Thằng nhóc này còn đang quấy rầy em?"





Nghe ra anh không vừa lòng, tôi tùy tiện viện cớ nói sang chuyện khác, "Hiện tại anh có thời gian không? Em ra ngoài không mang tiền, không bắt được xe."





Nửa giờ sau, Lục Chu Thừa đến đây.





Anh không vạch trần tôi nói dối kém, chỉ là vẫn còn nhớ đến chuyện Triệu Bân, "Thằng kia tìm em làm gì?"





"Anh ta nói anh ta đã từ chức, nói em không cần hầu hạ ông già anh nữa."





"Con mẹ nó..."





Lục Chu Thừa vừa mới mở miệng mắng chửi người, tôi liền không nhịn được nở nụ cười, bởi vì nhớ tới những lời của Ngô Ngọc Lan.





"Lục Chu Thừa, không nhìn ra, trước đây anh còn vén trộm váy bạn học nữ đấy!"





Xe chệch một đường, may mà lúc này trên đường không nhiều xe lắm.





Sau khi khống chế tốt tay lái, Lục Chu Thừa xoay đầu qua, "Ai nói với em những thứ này?"





Tôi toét miệng, "Mẹ anh đó! Bà ấy nói với em rất nhiều chuyện."





Lục Chu Thừa giống như có chút căng thẳng, tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, "Bà ấy còn nói cho em cái gì?"





"Bà ấy nói anh đứng núi này trông núi nọ, từ nhỏ đến lớn thích rất nhiều nữ sinh, lúc còn bé thích hàng xóm, lúc trung học thích lớp trưởng, khi trung học thiếu chút nữa làm cô giáo lớp văn nghệ bụng lớn..."





Két!





Tiếng phanh xe chói tai ngắt lời tôi, nhìn sắc mặt Lục Chu Thừa tái xanh, tôi to gan hỏi, "Lục Chu Thừa, mẹ anh nói đều là thật sao?"





"Khi anh trung học lúc ấy bao nhiêu tuổi? Sớm đã phá như thế rồi sao?"





"Loại lời này cũng nói được, em còn có phải con gái không?"





Nghe được giọng Lục Chu Thừa nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tôi ngượng ngùng mở miệng nhắc nhở, "Cái kia, đã đèn xanh rồi."





Xe một lần nữa khởi động, tôi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng không hiểu sao có chút ghen tuông.





Tôi xem như biết chuyện này tương đối trễ, lớn như vậy cũng chỉ thích một mình Triệu Bân, nhưng bạn gái Lục Chu Thừa lại bắt đầu từ tận tiểu học.





Có thể là cảm giác được cảm xúc của tôi có chút hỗn độn, Lục Chu Thừa chủ động mở miệng nói chuyện, "Mẹ anh tìm em chỉ nói những thứ này? Không nói chuyện khác?"





"Bà ấy khuyên em rời khỏi anh."





"..."





"Bà ấy nói anh không phải thứ tốt đẹp gì, thích nhất đùa bỡn tình cảm con gái nhà người ta, không được bao lâu sẽ đá em đi."





"..."





"Bà ấy rốt cục có phải mẹ ruột anh không?" Lục Chu Thừa nghiến răng gầm nhẹ, sau đó lại đột nhiên nhụt chí nói: "Bà ấy nói cái gì em không cần để ý tới, chuyện này anh xử lý."





Thấy tôi không hé răng, Lục Chu Thừa nóng nảy, "Em nghĩ gì đấy? Chắc không thật sự muốn ly hôn với anh chứ! Anh nói cho em biết Thẩm Thanh, chuyện của anh người khác nói không tính, trừ phi anh không cần em, nếu không em đừng mơ rời khỏi anh."





Tôi hỏi anh, "Vậy anh sẽ không cần em sao?"





Lục Chu Thừa tức giận vỗ đầu tôi, "Nói cái gì vậy! Anh giống như người sẽ bỏ vợ bỏ con sao?"





Tôi lắc đầu, tuy quen Lục Chu Thừa không lâu, vẫn cảm thấy anh không phải loại người như vậy.

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK